“……” Trình Hiểu Cát cạn lời, tay duỗi đến trên đầu Lục Nhất Phương đùa nghịch với không khí, nói “Mùa đông lạnh lắm, anh phải đội mũ cho ấm.”
Sắc mặt Lục Nhất Phương đen như đáy nồi, cắn răng nói, “Em là đồ không có lương tâm, qua cầu rút ván.”
Trình Hiểu Cát hì hì cười nói: “Em nào dám,yêu anh, moah moah!”
Trình Hiểu Cát nhón chân ở trên má Lục Nhất Phương bẹp một ngụm, nói một câu: “Em đi toilet.”
Lưu lại trên mặt Lục Nhất Phương đầy nước miếng, anh bất giác cười giống như đồ ngốc.
Một màn vừa nãy, đúng lúc bị Thẩm Diệc Hàm nhìn thấy, cô ta cắn môi, tức giận không chịu được, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, yểu điệu đi đến gần Lục Nhất Phương, cười chào hỏi, “Nhất Phương, trùng hợp như vậy, cũng ở chỗ này ăn cơm?”
Lục Nhất Phương cảm thấy người này giống như ruồi bọ, luôn ở bên tai “Ong ong ong” kêu không ngừng, thật là phiền phức.
Anh gật gật đầu, không nói gì, ngồi xuống, xem như chào hỏi qua.
Thẩm Diệc Hàm lại không thức thời rời đi, cũng ngồi xuống theo, “Để ý em cùng anh ngồi cùng bàn không?”
Tuy Lục Nhất Phương được tu dưỡng rất tốt nhưng bây giờ muốn chửi thẳng vào mặt cô ta, nhưng anh vẫn kiềm chế được, “Để ý.”
Từ chối thẳng thắn như vậy, khiến cô ta không biết chui vào đâu, nhưng cô ta chính là Thẩm Diệc Hàm mà, theo đuổi người ta ở phía sau nhiều năm như vậy, da mặt đã sớm dày sánh ngang chân trời, “Em đã dùng cơm rồi, ngồi tán gẫu một lát đi.”
Lục Nhất Phương không đồng ý cũng không từ chối, nghĩ thầm, dù sao bọn họ cũng ăn xong rồi, chờ Trình Hiểu Cát đi toilet xong là bọn họ liền đi, cô ta thích ngồi bao lâu thì cho ngồi bấy lâu.
Thẩm Diệc Hàm thấy anh không nói gì, cho rằng anh ngầm đồng ý.
Lại không nghĩ rằng, anh đứng lên, cô ta cũng đứng dậy, giữ chặt anh: “Nhất Phương,anh ngồi nói chuyện một lúc cũng không được sao?”
Trình Hiểu Cát ra thì nhìn thấy Thẩm Diệc Hàm lôi kéo cánh tay Lục Nhất Phương, liếc mắt đưa tình nhìn anh.
Lục Nhất Phương nhìn thấy cô, đẩy Thẩm Diệc Hàm ra rồi đi đến bên cạnh cô.
Trình Hiểu Cát cười cười đi qua, ngăn Lục Nhất Phương ở chỗ ngồi, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Lục Nhất Phương: “Có thể có chuyện gì? Em xong chưa? Chúng ta đi trước đi.”
Anh nói xong muốn lôi kéo Trình Hiểu Cát rời đi.
“Tiểu Cát, chúng ta thật sự không thể tâm sự sao?” Thẩm Diệc Hàm giả vờ nhu nhược đáng thương nhìn cô, “Chúng ta đã từng không có gì giấu nhau.”
Trình Hiểu Cát hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tâm sự cái gì? Tâm sự chuyện mày làm thế nào cướp đi người tao yêu thầm sao?”
Thẩm Diệc Hàm trắng bệch, cô ta không nghĩ tới Trình Hiểu Cát trực tiếp nói những lời này trước mặt Lục Nhất Phương, nói thẳng những lời xấu hổ như vậy, giọng run rẩy nói: “Cậu nghe mình giải thích.”
“Thẩm Diệc Hàm, mày thích thì quang minh chính đại đi giành lấy, tao tuyệt không sẽ có câu oán hận nào với mày, nhưng mày thì sao ở sau lưng đâm chọt người khác, bây giờ tao không còn cách nào có thể làm bạn với mày.” Trình Hiểu Cát không cảm xúc nhìn cô ta, lời nói ra làm sắc mặt Thẩm Diệc Hàm càng thêm khó coi.
Sau khi nói xong, cô lôi Lục Nhất Phương đi: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Diệc Hàm nhìn bóng dáng hai người rời đi, siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn mới khiến cô ta tỉnh táo lại.
***
Buổi biểu diễn là buổi tối thứ bảy, bọn họ tới sớm để chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Trình Hiểu Cát nhìn các fan cầm đủ loại đồ để ủng hộ, hai tay cô lại trống trơn,buồn bã nói: “Em ngốc quá, em nên làm cái đèn gì đó, tỏ rõ em là fans trung thành!”
Lục Nhất Phương đưa cô tìm được vị trí bọn họ, chỗ ngồi ở chính giữa sân khấu, tầm nhìn rất tốt.
Hai người ngồi xuống, Trình Hiểu Cát nhìn đông nhìn tây, còn Lục Nhất Phương đi toilet.
Lúc anh trở về đưa cho Trình Hiểu Cát cái đèn cầm tay, trên mặt viết tên Tần Lịch.
Trình Hiểu Cát vui vẻ cầm lấy, “Anh lấy từ chỗ nào vậy?”
“Người khác tặng cho anh.”
“Đều không quen biết, người khác vì cái sao lại tặng cho anh?”
“Vì anh nhìn đẹp trai.”
“……”
Được lắm, anh thắng.
Kỳ thật đèn này do anh tìm một cô gái để mua, cô gái này cầm hai cái một lớn một nhỏ, vốn không bán, nhưng thấy anh đẹp trai nên mới bán cho anh.
Vốn định định đưa cho anh cái lớn, nhưng Lục Nhất Phương cũng chỉ lấy cái nhỏ kia thôi.
Nói giỡn, cùng bạn gái đi gặp tên đàn ông khác đã xanh đầu lắm rồi, nếu để cô ấy cầm đèn lớn như vậy không phải đầu anh tỏa sáng luôn à? Nếu cô ấy bị mệt còn phải do anh đưa sao,tại sao phải đào hố lớn như vậy cho mình?
Lục Nhất Phương sâu sắc cảm thấy anh quả thật quá cơ trí.
Buổi biểu diễn cuối cùng cũng bắt đầu, Trình Hiểu Cát trong toàn bộ quá trình đều thét chói tai,trong lòng Lục Nhất Phương càng thêm hụt hẫng, thầm nghĩ, sớm biết rằng cô thích thần tượng như vậy thì bản thân cũng đi làm thần tượng cho cô hâm mộ.
Đến khi buổi biểu diễn dày vò trôi qua quá nửa, đang nghỉ ngơi, vì để cho mọi người không cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, bắt đầu làm hiện trường sôi động.
Người dẫn chương trình say sưa nói trên sân khấu: “Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến vào phần tương tác với fan! Tần Lịch ngẫu nhiên sẽ nói ra tên số hai ghế may mắn sẽ tương tác với khoảng cách gần gũi với thần tượng!”
Người chủ trì còn chưa nói xong, tiếng thét chói tai đã ào ào, mọi người đều điên cuồng hò hét: “Tần Lịch! Tần Lịch! Tần Lịch!”
Trình Hiểu Cát cũng hò hét theo, hoàn toàn đã quên mất bạn trai của cô còn ở bên cạnh.
Lục Nhất Phương nhìn Tần Lịch trên sân khấu, càng nhìn càng không vừa mắt.
Tần Lịch dang hai tay ra, ý bảo mọi người yên tĩnh, nói ra hai con số: “Khu A hàng 8 ghế 8, Khu A hàng 8 ghế 9.”
Tần Lịch vừa dứt lời, các fan đều nhìn đến khu A, Trình Hiểu Cát cũng ráo rác tìm xem ai may mắn như vậy, Lục Nhất Phương càng không quan tâm ai được chọn.
Cho đến đèn chiếu đến trên người của hai người, lúc này Trình Hiểu Cát mới đứng lên, vội vàng nhìn phía sau ghế, trên đó viết khu A hàng 8 ghế 8! Cô không thể tin được, kinh ngạc chỉ tay vào mình, kích động nói: “Là tôi sao?”
Người dẫn chương trình trên sân khấu nói: “Mời hai vị fans may mắn này lên sân khấu!”.