“Cô bé, cháu còn trẻ thì biết cái gì? Nhìn mọi người này, thảm như vậy, sao cháu còn có thể giải thích vì bác sĩ vô lương tâm này hả, lương tâm cháu bị cẩu ăn sao? Một cô gái nhìn trông tốt bụng thế kia, sao không biết thương người thế hả?”
Trình Hiểu Cát đột nhiên vọt vào giải thích cho anh, trong lòng Lục Nhất Phương ấm áp, đem Trình Hiểu Cát còn muốn nói kéo qua, bảo vệ ở sau người, “Đồ ngốc này, đừng nhúc nhích.
”
Lúc này mặt Lục Nhất Phương đã đầy bình tĩnh, anh đem ống tay áo bị bà kia túm ra, bình tĩnh nói: “Chuyện này, chúng tôi đã làm báo cảnh sát xử lý, nếu thật sự là sai lầm của tôi, xuất hiện sự cố trong chữa bệnh, tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm trước pháp luật.
”
Kỷ Hiến phẫn nộ, “Lục Nhất Phương, ai chấp thuận cháu báo cảnh sát! Gièm pha lớn như vậy, bị truyền thông đưa tin đi ra ngoài, bệnh viện tổn thất, ai tới gánh vác?”
“Một mình cháu gánh chịu.
” Lục Nhất Phương lạnh lùng nói.
“Cháu gánh vác? Cháu gánh vác thế nào?” Kỷ Hiến xanh mặt.
Việc này nếu không báo cảnh sát, bọn họ có thể đẩy anh ra khỏi rắc rối, những người này, vừa thấy chính là cần tiền, cho chút tiền rồi đuổi đi.
Hiện tại ồn ào như vậy, chẳng khác nào là đem việc này bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, nếu bệnh viện không có trách nhiệm còn tốt, vạn nhất bệnh viện có trách nhiệm,tổn thất của bệnh viện không thể đền bù!
Mọi người nghe nói đã báo cảnh sát, cuối cùng cũng bình ổn một chút.
Nhưng mà bà già kia lại không bình tĩnh, bà già thê lương hô lớn: “Bọn họ muốn thoái thác trách nhiệm! Bệnh viện bọn họ lớn như vậy, sau lưng cùng cảnh sát cấu kết, bà già đây đâm đầu chết ở chỗ này!”
Mọi người lại một trận nghị luận, Lục Nhất Phương lúc này đứng ra nói: “Mọi người cứ yên tâm, cảnh sát từ trước đến nay công chính nghiêm minh, mọi người phải có tin tưởng, huống hồ vụ án này cũng không có phức tạp, chỉ cần khám nghiệm tử thi, hết thảy sẽ tra ra manh mối đưa sự thật ra ánh sáng.
”
Bà già kia tiếp tục càn quấy nói: “Nhà chúng tôi không đồng ý khám nghiệm! Con dâu cùng cháu trai đáng thương của tôi! Tôi không thể để mẹ con hai đứa chết không toàn thây!”
Lúc này cảnh sát đã tới, kéo dải băng cảnh báo, xua tan quần chúng vây xem, truyền thông phóng viên vẫn ở lại chỗ này.
Bọn họ đến trấn an người nhà trước, bà già mẹ chồng kia với chồng người chết chết sống không muốn làm khám nghiệm.
Lúc này, mẹ người chết ngăn thông gia lại, hướng cảnh sát kiên định nói: “Đồng chí cảnh sát! Tôi là mẹ ruột người chết, tôi đồng ý làm khám nghiệm tử thi, con gái của tôi, bị chết không minh bạch như vậy, tôi là mẹ nó, nhất định phải để nó đi an tâm!”
Mẹ người chết họ Vương, nhà chồng họ Lý.
Bà Vương dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía một nhà bà Lý, nhìn đến mức bọn họ phải lui ra một bước, ngập ngừng còn muốn nói cái gì, bà Vương tiếp tục nói: “Hôm nay nếu ai ngăn cản tôi! Tôi liều mạng với người đó!”
Bà Lý kéo bà Vương kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: “Thông gia, bà nhìn tôi làm gì vậy? Con dâu mạng đã không còn, chúng ta dù sao cũng phải kiếm ít tiền đi, bằng không cuộc sống của Nhân Nhân về sau sao sống được?”
Bà Vương nước mắt lưng tròng nhìn thoáng qua cháu gái của bà, thống khổ mà kiên quyết, “Tôi chỉ muốn biết con gái tôi cuối cùng chết như thế nào? Nếu mấy người không muốn Nhân Nhân, tôi muốn! Dù sao mấy người cũng không cần con gái!”
Bà Lý thấy nói không nghe, oán hận nói: “Bà cứ làm đi! Đến lúc đó, cái gì cũng không chiếm được!”
Bà Vương không hề để ý tới bà Lý, đi đến trước mặt cảnh sát hỏi: “ Đồng chí cảnh sát, khi nào có thể có kết quả?”
Cảnh sát trả lời: “Ba ngày là có.
”
Bà Vương gật đầu, không nói chuyện nữa.
Lúc này, Lục Nhất Phương cũng bị mời tới văn phòng viện trưởng, viện trưởng Thẩm, Kỷ Hiến đều ở đó, viện trưởng Thẩm thấy Lục Nhất Phương liền đem đống giấy tờ lên bàn hỏi: “Bác sĩ Lục, ai cho anh quyền lợi, đi xử lý chuyện này?”
Lục Nhất Phương nói: “Do cháu, chuyện báo cảnh sát là cách xử lý tốt nhất, cháu kê đơn thuốc, tuyệt đối không có vấn đề!”
“Nếu trong y học được xử lý tốt như tưởng tượng vậy, thì sao lại xuất hiện như vậy nhiều báo cáo như vậy?!” Viện trưởng Thẩm nghe anh nói xong, càng thêm tức giận.
Kỷ Hiến ở một bên hát đệm nói: “Người trẻ tuổi, chính là kiêu ngạo, việc này nhịn một chút, cho chút tiền là xong việc, hiện tại hay rồi, tất cả mọi người biết bệnh viện chúng ta có người chết, vết nhơ này, tẩy rửa cũng không sạch!”
Lục Nhất Phương: “Chuyện này chỉ cần chứng minh không phải sự cố trong chữa bệnh, cùng thanh danh bệnh viện có liên quan gì?”
Kỷ Hiến lại lắc đầu, lại thở dài, “Cháu còn trẻ, không hiểu xã hội hiểm ác.
”
“Bác sĩ Lục, y thuật của cháu rất tốt, nhưng chỉ cần cháu không phải viện trưởng, không có quyền làm bất kỳ quyết định gì.
” Viện trưởng Thẩm cũng buông tiếng thở dài, nói: “Trước khi có kết quả khám nghiệm tử thi, cháu nghỉ ngơi mấy ngày đi, bình tĩnh một chút.
”
Lục Nhất Phương không nói chuyện, gật đầu đáp ứng.
Anh đi rồi, Kỷ Hiến nói: “Tính cách cứng ngắc như vậy, làm sao thành đại sự? Cũng không biết ánh mắt nha đầu Diệc Hàm kia thấy thế nào!”
Viện trưởng Thẩm không có đáp lời, liếc mắt một cái, Kỷ Hiến tự giác đi luôn.
Lúc Lục Nhất Phương về văn phòng, Trình Hiểu Cát đang ở bên trong chờ anh, thấy anh tiến vào, vội quan tâm hỏi: “Thế nào?”
Anh dụi dụi mắt, xoa xoa mũi, “Anh có khả năng thất nghiệp.
”
“Sao có thể?” Trình Hiểu Cát kinh ngạc nói: “Em tin tưởng anh! Tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự cố trong chữa bệnh này.
”
Lục Nhất Phương nhấp miệng cười, “Cũng chỉ cần em tin anh là được, người khác nghĩ như thế nào, không sao cả.
”
Nói xong đem cô ôm chặt trong ngực, “Tiểu Cát, có em thật tốt.
”
Trình Hiểu Cát nhẹ nhàng vuốt v3 lưng anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà đi.
”
“Được.
"
Sau khi Lục Nhất Phương cùng Kỷ Hiến rời văn phòng viện trưởng Thẩm, ngay sau đó Thẩm Diệc Hàm đi vào.
Cô ta chất vấn: “Ba, Nhất Phương có làm sai hay không, vì sao ba cho anh ấy về nhà nghỉ ngơi?”
Chú Thẩm chau mày, tức giận nói: “Diệc Hàm, chuyện này con cũng đừng tham gia, trở về làm việc của con đi.
”
*******.