Bác Sĩ Nguy Hiểm

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Gây tê sư Thường Viễn Minh nhịn không được nói: "Bác sĩ Trần... Thời gian không còn nhiều lắm."

Nói thật, thời gian Trần Thương phẫu thuật vượt xa Trương Chí Tân. Một bước thiết kế cuối cùng!

Có câu nói thế này.

Cái này... Đều biết, vậy nhất định sẽ hot!

Cái kia không độ sâu, có hình thì linhI

Lộ không ở số nhiều, U nghi ngờ là được!

Nếu đã làm, Trần Thương sẽ dựa theo tiêu chuẩn 100 vạn mà làm, hắn thiết kế chính là tác phẩm nghệ thuật.


Đường cong gợi cảm, khe ranh sâu hun hút không thể không động lòng người, bất luận là từ dưới ánh mắt của những người thời thượng, hay là tính thực dụng dùng trong khuê phòng, câu xuất hiện đầu tiên là bộ ngực đầy đặn, khỏe mạnh, biểu hiện hoàn mỹ cũng là vị trí đầu tiên mà mọi ánh mắt nhìn vào!

Tay Trần Thương hơi dừng lại, không ngừng nhíu mày suy nghĩ, Con mắt Mỹ Lệ thậm chí bắt đầu tư tưởng các loại góc độ, cường độ...

Phẫu thuật kết thúc! Lúc này, Phó Ngọc Lan vừa vặn Tỉnh lại.

Thường Viễn Minh vất vả dùng tay lau một vệt mồ hôi, hắn làm sao cũng không nghĩ ra một ca phẫu thuật sẽ có thời gian lâu như vậy.

Lúc này, Phó Ngọc Lan giống như nằm mơ.

"Bác sĩ Trần... Ta đã lớn hơn chưa?"

Thường Viễn Minh sững sờ...

Không phải ngươi nên hỏi ngươi là ai, tại sao ngươi ở chỗ nào sao?


Bên ngoài phòng phẫu thuật, Phó Ngọc Phương đã sớm chờ có chút lo lắng, một ca phẫu thuật mà tốn thời gian dài như vậy, nói không lo lắng không nóng nảy là giả, dù sao cũng là phẫu thuật, ai có thể không lo lắng không sợ chứ?

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Phó Ngọc Phương nhìn thấy Phó Ngọc Lan đã tỉnh lại, vội vàng chạy vào thăm hỏi.

"Sao ngươi tỉnh lại rồi?"

Phó Ngọc Lan trợn trắng mắt: "Thì giống như tỉnh ngủ chứ sao..."

Phó Ngọc Phương vội vàng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?" Phó Ngọc Lan gật đầu: "Còn hơi đau!"

Trần Thương cười nói: "Phản ứng bình thường, không cần phải sợ."

Phó Ngọc Lan nhu thuận gật đầu, hiện tại nàng quan tâm nhất không phải có đau hay không, mà là có lớn hay không, có đẹp hay không!

Trần Thương không nói lời nào, nàng cũng không dám sờ không dám đụng vào, nhìn cũng không dám nhìn, chỉ chờ trở vê phòng bệnh rồi mới tìm hiểu hư thực.

Trong một phòng bệnh VỊP.

Sau khi đi vào, Phó Ngọc Phương đóng kỹ cửa lại, Phó Ngọc Lan cũng không để ý có Trần Thương ở đây, trực tiếp ồn ào nói: "Tỷ, nhanh lấy cái gương cho tai"

Phó Ngọc Phương làm gì có gương, Phó Ngọc Lan thấy thế, lòng nóng như lửa đốt, đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận