Bác Sĩ Nguy Hiểm

Tuy Tỉnh Nhiên có chút lợi hại, nhưng cũng không thân thiết với bọn họ lầm, nói trắng ra, cũng không phải là người chung chí hướng, có thể tôn kính anh, gọi anh một tiếng tiền bối, nhưng chỉ đơn giản là thế thôi, hoàn toàn không cần thiết a dua nịnh hót.

Nhưng họ cũng không khỏi có chút tiếc hận, dù sao thời đại học, trước kia Trần Thương và Cảnh Nghiên cũng từng là một cặp đẹp đôi.

Đáng tiếc....

Từ Tuệ Tuệ hiếu kỳ hỏi: "Lần này, anh Tỉnh Nhiên là được trường học mời đến viện khánh sao?"

“Tỉnh Nhiên gật đầu, từ tốn đáp: 'Đúng vậy, trường học gửi thư mời khánh điển cho tôi, nên tôi đến để, tham gia."

Mọi người trầm mặc một chút, bọn họ là được mời tới với nghĩa vụ là cộng tác hỗ trợ, mà người ta là được phát thư mời tới tham gia hội nghị, chênh lệnh quá lớn mà.

La Châu không khỏi hơi xúc động, Trần Thương ơi là Trần Thương, tình địch của cậu quá mức cường đại rồi, thứ lỗi anh em không giúp được cậu nha.


Từ Tuệ Tuệ bỗng nhiên nói: "Đàn anh Tỉnh Nhiên, anh không vội trở về thủ đô chứ? Chờ hội nghị được cử hành xong, Cảnh Nghiên dẫn theo đàn anh Tỉnh Nhiên cùng đến tụ họp với chúng ta cho vui đi?”

Cảnh Nghiên gật đầu, người bạn trai này thật rất có thể diện!

Đặc biệt là ở tỉnh Đông Dương, đi ra ngoài đều rất mát mặt.

Nghe thấy Từ Tuệ Tuệ nói vậy, Cảnh Nghiên che miệng cười: 'Không vội trở về, không đúng, phải nói là không trở về nữa."

Mọi người sững sờ hỏi: "Không trở về nữa?”

Trên mặt Cảnh Nghiên ngập tràn hạnh phúc đáp: "Đúng vậy, không trở về nữa, lần này Tỉnh Nhiên được Đông Đại Nhất viện tiến cứ nhân tài về làm, làm phó. chủ nhiệm ngoại khoa lồng ngực, khoảng thời gian này sẽ chuẩn bị tới nhậm chức.”

Mấy người La Châu nghe xong, lập tức hâm một!

"Tiền đồ chính là tiền đồ!

Đó căn bản không so được, chính mình liều sống liều chết tốt nghiệp tìm việc làm, còn người ta trực tiếp được tiến cử tới làm Phó chủ nhiệm, Tỉnh Nhiên chẳng

qua cũng chỉ lớn hơn bọn họ sáu tuổi, sau khi tốt nghiệp bác sĩ rồi học lên tiến sĩ mất thêm hai ba năm.

Mà lại có thể lập tức có thể nhảy qua những người mới, trực tiếp làm Phó chủ nhiệm, thực lực như vậy, thật làm cho người ta ao ước không nổi!


Từ Tuệ Tuệ cảm khái một tiếng: "Thật là lợi hại, trực tiếp làm tới Phó chủ nhiệm, quá khiến người ta ao ước!"

Sau khi nói xong, Từ Tuệ Tuệ bỗng nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi Cảnh Nghiên, năm nay cậu cũng tốt nghiệp sao? Cậu không chuẩn bị nơi đi làm à?”

Cảnh Nghiên mim cười: "Lúc lãnh đạo Đông Đại Nhất viện cùng Tỉnh Nhiên bàn bạc điều kiện, Tỉnh Nhiên hi vọng có thể dẫn theo tôi, Lưu viện trưởng cũng đã đáp ứng, cho nên tôi cũng tới đó làm, là nội khoa tim của Đông Đại Nhất viện."

"Vì vậy, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tụ hội!"

Từ Tuệ Tuệ nhẹ gật đầu: "Cảnh Nghiên, cậu và đàn anh Tỉnh Nhiên bao giờ thì kết hôn?”

Cảnh Nghiên gật đầu: "Ừm, dự định trong năm nay sẽ kết hôn, tới khi Tỉnh Nhiên ký hợp đồng với bệnh viện, bệnh viện phân cho một chỗ ở, chờ phòng ở sửa xong rồi sẽ kết hôn, đến lúc đó mọi người nhớ tới cùng chung vui một chút nha!”

Tỉnh Nhiên nhìn mọi người, cười nói: "Các bạn, hội nghị sắp bắt đầu rồi, lát nữa tôi còn phải phát biểu nên không tán gẫu cùng mọi người nữa, hôm nào đó, tôi làm chủ mời mọi người tụ họp một chút.”

Nói xong, Tỉnh Nhiên cùng Cảnh Nghiên đi vào bên trong.


Để lại đám người bùi ngủi mãi không thôi.

Từ Tuệ Tuệ: "Cảnh Nghiên, chờ tôi với."

Nói xong, Từ Tuệ Tuệ đi theo vào trong.

La Châu thở dài, nghĩ đến Trần Thương, lại nghĩ đến Tỉnh Nhiên, đột nhiên cảm thấy nếu như mình là Cảnh Nghiên, có lẽ cũng sẽ lựa chọn Tỉnh Nhiên a?

Dù sao sự chênh lệch này cũng quá lớn.

Tỉnh Nhiên vừa đến đã được đãi ngộ làm Phó chủ nhiệm, được cấp nhà ở, sắp xếp được cả công việc cho vợ, cuộc đời của anh ta so với mình phải tiết kiệm ít nhất vài chục năm phấn đấu, hơn nữa, trọng yếu nhất chính là tiền đồ vô hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận