Tỉnh Nhiên có chút mê mang.
Không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy nữa.
"Tỉnh Nhiên lại có chút kinh ngạc.
Cậu không phải là nên kiên trì với quyết định của mình sao?
Tỉnh Nhiên có chút không cam lòng!
Vì sao cậu lại không kiểm soát được đôi tay của mình?
"Tỉnh Nhiên thật cẩn thận nhận lấy nước, nhìn Trần Thương, gật đầu: "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!”
Trần Thương gật đầu: “Không tồi!"
Một câu không tồi khiến mọi thứ trong lòng đều được hoá giải vì được cậu ta khen.
[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]
Bác sĩ nói với Trần Thương: "Bác sĩ Trần, khi nào sẽ bắt đầu?”
Bác sĩ gây tê rất tôn trọng người trẻ tuổi này, nghe nói là một người rất phi thường, cậu ta có thế thực hiện chuỗi dài các ca phẫu thuật nên kính phục gọi một tiếng: "Bác sĩ Trần."
Trần Thương gật đầu: "Chờ một lát, tôi nói 3-2-1!”
Sau khi nói xong, Trần Thương cẩn thậm đem đôi tay đặt vào bên trong túi, tồi nhìn thoáng quá: "Cậu biết tôi muốn làm gì hả?"
Vừa rồi Tỉnh Nhiên là không biết, nhưng bây giờ đã rõ!
Cậu muốn trang bức!
Nhưng anh không dám nói ra.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt và nhíu mày: "Không biết..”
Vệ Chí bên này cũng thấp thỏm mà thở dài, ông không dám hỏi cũng không dám nói.
Trần Thương không nhịn được khẽ thở dài: "Tôi đang chuẩn bị làm phình phổi lên, sử dụng các lưỡng khí theo các hướng khác nhau làm phình phổi để tăng sức ép làm cho các u nang bị đẩy lên rồi tống ra ngoài rớt vào chậu nước muối sinh lý"
“Hiểu chưa?"
Chỉ một câu đó liền khiến cho mọi người phải tròn mắt!
“Mẹ nó!"
Xuất thân dòng dõi thư hương như Tỉnh Nhiên cũng nhịn không được buộc miệng thốt ra hai chữ “mẹ nó"!
Anh làm sao cũng không thể nghĩ ra được ý tưởng này!
Mặc dù có là lần đầu tiên nhìn hạt hoa sen thì anh cũng không có chút gợn sóng nhưng lúc này đây nghe được ý tưởng của Trần Thương, anh lại không nhịn xuống được mà buộc miệng thốt ra câu chửi thề. Tay tiện có thế đi Baidu, nhưng trở vẽ cũng đừng có mắng tôi chứ, càng không chuẩn giết con tin, nhắc nhở: Phóng đại càng tốt.... Xứng đồ ăn càng thơm.
Đây là ý tưởng của một thiên tài sao?
Thế mà có thể mượn lực hô hấp của phổi để đẩy u nang ra!
Đây đúng là ý tưởng của một thiên tài!
Người tên Trần Thương này cũng quá tài giỏi rồi?
Trâu bò thật!
Quá trâu bò!
Chỉ căn nghĩ đến đây thôi cũng phải khiến Tỉnh Nhiên tròn xoe mắt ngạc nhiên mà nhìn Trần Thương và nhận ra: "Ý của cậu là...!"
Trần Thương nhìn sang Tỉnh Nhiên cười nói: "Cậu đúng là một người tuổi trẻ thông minh”
[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]
[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]
[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]
Ba âm thanh phát ra liên tục.
Nói thật, Tỉnh Nhiên căn bản không nghĩ loại biện pháp này cũng có thể lợi dụng mà đẩu u nang ra.
Đây tuyệt đối là một kĩ thuật mới của nhân loại!
Một phương pháp phẫu thuật mới và những khái liệm cắt bỏ u nang!
Trần Thương quả thật là một thiên tài!
Chỉ căn nghĩ về điều này càng khiến cách nhìn về Trần Thương của Tỉnh Nhiên lại có nhiều thay đổi
Chính là bản thân nhất định phải kết nghĩa với Trần Thương một phen.
Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương một lần nữa, liền suy nghĩ rất nhiều và sâu xa hơn.
tới trong tương lai trên sân khấu Ngô Giai Bình trao giải thưởng y học, nghĩ tới đứng ở trên đài nhận giải Nobel rồi tự mình phải cảm ơn người, nghĩ tới sau khi thấy mình đoạt giải, người đề danh, giám khảo và đám người Trần Thương sẽ vui mừng cùng hắn....
Thật sự rất mong chờ.
Trần Thương nhìn bác sĩ gây tê, nói: "3-2-1, phình phổi!"
Bác sĩ gây tê gật đầu!
Đồng thời lúc phổi phình to rồi khôi phục lại thì u nang lớn lên trong phối trong nháy mắt được đẩy ra.
Trần Thương cẩn thận theo đó đỡ lấy!
“Thình thịch”
Các u nang sâu trong phối đã được lấy ra!
Tại thời điểm này, mọi người không nhịn được mà vui mừng!
Vệ Chí hào hứng nhìn Trần Thương: “Tiểu Trần, hay lâm”
Tiền Lượng im lặng không lên tiếng, ông quyết định trong chốt lát sẽ đưa ra quyết định gì đó lớn lao mà ai cũng không ngắn cản được.