Chuyện này cứ nói lải nhải mãi làm cho Trần Thương có một chút cảm giác lành lạnh.
Hai tiểu y tá thì càng sợ hơn, âm thanh nói chuyện đều giảm thấp xuống.
Phạm Hà nhìn hai người một cái: Ai nha, các cô cậu cũng đến bệnh viện thời gian dài hoặc ít nhiều gì cũng nghe qua chuyện này, cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ."
Nhạc Nhạc đồng phục y tá che kín, nhỏ giọng nhắc: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy, không nên nói lung tung, quá khiếp người rồi!"
Y tá thực tập đều gật đầu, sau đó lấy di động ra tìm một tấm hình: "Tôi ở đây có ảnh chụp của Cửu thúc, có muốn tôi gửi một tấm không?"
Trần Thương trở lại văn phòng, xử lý ca bệnh ban ngày vừa phẫu thuật.
Bác sĩ đều có một đôi tay nhanh nhẹn, bình thường muốn viết bệnh án, tách tách gõ chữ, còn có phẫu thuật, căn bản không thể nghỉ tay, mỗi ngày đều phải tăng ca.
Ước chừng hơn một giờ đồng hồ sau, bỗng nhiên y tá Nhạc Nhạc vội vàng chạy vào: “Bác sĩ Trần, mau ra đây, tới xem bệnh nhân đặc biệt
Trần Thương cảm giác lúc Nhạc Nhạc nói chuyện, đều đang sợ hãi
Trần Thương sững sờ, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, một lão thái thái mập mạp, tóc trắng phơ.
Đây là ấn tượng đầu tiên khi Trần Thương nhìn thấy bà, lão thái thái ôm quần áo, cả người đều ướt đẫm, ngồi trên ghế run lấy bẩy, sắc mặt trắng bệch, rên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, con mắt loạn xạ bốn có chút lơ lửng không cố định.
Lão nhân nhìn khoảng ngoài bảy tám chục tuổi, thế nhưng khi ngồi ở đẳng kia nôn nóng bất an, tóc ướt sũng.
Trần Thương nhịn không được nói với Nhạc Nhạc:
"Đi lấy chiếc chăn, đừng để bà bị cảm."
Nhạc Nhạc gật đầu, tranh thủ thời gian chạy vào lấy.
Trần Thương thì đi tới gần, hỏi: "Lão nhân gia, ngài không thoải mái ở đâu sao a?”
Trần Thương còn chưa kịp nói thêm gì thì bà lão đã oa một tiếng tranh thủ thời gian chạy đi, phảng phất như bị kinh hãi rất kịch liệt, chạy đến một góc khác, đem đầu thật sâu chôn ở giữa hai chân, không dám ngẩng đầu lên!
Bà vừa khóc, vừa cầu xin tha thứ, tiếng buồn bã khẩn cầu: "Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi thật không biết"
"Van cầu ngài, ngài tha cho tôi đi... Không phải tôi hại chết ngài..”
Nói xong bà lão nghẹn ngào, tiếp tục gào khóc.
Trần Thương trợn tròn mất, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ là bệnh tâm thăn?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
Lúc này, một đôi nam nữ đội mưa chạy vào: "Mẹ! Mẹ, mẹ ở chỗ nào?”
Trần Thương thấy thế, vội vàng đi ra ngoài:" Kia là mẹ hai người hả?”
Cô gái gật đầu, có chút sợ, lúc nói chuyện hơi cũng không đủ: "Vâng, bác sĩ... Mẹ của tôi có phải là đã trúng tà không?"
Người đàn ông vuốt nước mưa còn vương trên mặt, quần áo của hai người đều ướt đẫm, xem ra cũng là đội mưa đuổi theo tới.
Hai người trông thấy mẹ chui vào một góc mà khóc thút thít, trong lòng khẩn trương bất an.
Lúc này, Nhạc Nhạc cầm chăn đắp lên người bà lão, đang muốn nói chuyện, bà lão chợt bén nhọn nói “Cô không được qua đây!”
Một tiếng này trực tiếp khiến Nhạc Nhạc bị dọa cho sợ, nhịn không được lui vẽ sau mấy bước!
Cô gái thấy vậy vội vàng nói xin lỗi: "Y tá, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Nhạc Nhạc lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì."
Trần Thương hỏi: "Bà ấy bị sao thế?"
Cô gái nuốt ngụm nước miếng, bỗng nhiên nói: “Bác sĩ, tôi nói với anh, là như thế này, buổi tối hôm nay, mẹ của tôi đi rải tiền vàng, sau khi về nhà, thì cứ lải nhải không ngừng, nói chuyện cũng không lưu loát, tôi nói có phải là thương tâm quá độ hay không?”