Lý Bảo Sơn khụ khụ một tiếng, tự nhủ: “Ý? Chìa khóa của tôi để chỗ nào rồi?”
Lúc nói chuyện, chỉ dám nhìn chằm chằm lên trần nhà, cũng không dám dời tầm mắt xuống, vừa nghĩ vừa nói, cau mày, hai tay còn sờ vào trong túi, tựa hồ thật sự là đang tìm chìa khoá.
Thế nhưng ông rõ ràng đã mở cửa, còn muốn tìm chìa khoá làm gì nữa!
Lúc nói dối, ông có thể có lý chút hay không?
Sau khi nói xong, Lý Bảo Sơn lại thở dài: "Ừm, hắn là ở văn phòng rồi! Tôi phải đi xem một chút, hiện tại mới 7 giờ 40 phút... Ừm, khoảng cách giao ban còn có 20 phút, thời gian cũng đủ rồi! Còn phải đi mua bữa sáng nữa”
Lẩm bẩm nửa ngày, Lý Bảo Sơn đóng cửa lại xoay người rồi đi.
Trần Thương rất muốn đi lên gọi chủ nhiệm lại hỏi một chút, khoảng cách giao ban còn 20 phút là có gì?
Cũng đủ rồi là có ý gì?
Xem thường ai vậy hả?
Ông cho rằng đột phá khoảng cách 1 em này cần 20 phút sao?
Đang lúc Trần Thương chuẩn bị hạ miệng, bỗng nhiên Tần Duyệt đã bứt ra rời đi, nhẹ nhàng nói câu: “Ai nha!... Tịch mịch a..."
Sau khi nói xong, vừa gật gù đắc ý, vừa ủ rũ, còn giơ ngón trỏ tay phải lên không ngừng lắc lư trái phải, đi tới phòng thay quần áo nữ.
Hai tay Trần Thương nắm chặt, nếu có móng tay, khẳng định đâm vào trong thịt, chỉ chờ máu tươi chảy. ra!
Nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy phẫn nộ!
Tân cẩu, cô quả thực nham hiểm cực độ!
Ức hiếp thiếu niên là hèn!
Sông có khúc người có lúc!
Ngươi chờ đó cho ông!
Một ngày nào đó, tôi sẽ để cho cô quỳ xuống hát bài ca bội phục!
Hơn nữa, ca từ tôi muốn tự mình viết!
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm giác mình đã bị Tân Duyệt làm nhục.
Không đúng, là vũ nhục...
Cũng không đúng, là khuất nhục...
Cũng không phải, hẳn là ô nhục, di nhục... kết hợp một thể.
Cái gì cũng có!
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy mối thù lớn này.
Nhất định phải báo!
Mắt thấy sắp tới tám giờ, Trần Thương thu dọn quần áo, đi đến văn phòng bác sĩ
Lúc đầu Trần Thương buồn ngủ đến mí mắt có chút nặng, đột nhiên bây giờ cảm giác toàn thân mình tràn đầy tinh lực.
Anh phải cố gắng, phải xử lý Tân nhân vật phản diện này!
Lúc này, Lý Bảo Sơn chậm rãi đi đến, nhìn mọi người: "Bắt đầu giao ban”
Trần Thương nhìn thấy Lý Bảo Sơn đến, luôn cảm thấy có chút không thoải mái, vì sao cứ cảm thấy hơi xấu hổ... Cảm giác muốn đỏ mặt.
Quay người lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần Duyệt, phát hiện con bé này tựa hồ không có bất kỳ phản ứng gì, bình tĩnh, rất thản nhiên!
...Tư... Cô gái này quá độc ác!
Trần Thương do dự, tự tạo cho mình một địch nhân đáng sợ như vậy có phải là không tốt lâm hay không?
Có lẽ mình có thể chủ động nhận sai trước? Mời cô ta ăn một bữa cơm, ký hiệp ước hòa bình?
Nghĩ tới đây, Trăn Thương tựa hồ quên hết tất cả khuất nhục, dù sao kẻ địch quá cường đại, quả thật quá hung ác!
Được rồi, được rồi...
Giao ban xuống cấp cứu, Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, liền trở về đi ngủ, cho dù là làm bằng sắt, cũng nhịn không được cấp cứu cả đêm.
Chỉ là chẳng biết tại sao, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên gọi Trần Thương lại: “Tiểu Trần?”
Trần Thương gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm, ngài gọi tôi.
Lý Bảo Sơn do dự một chút: “Cái này... Nghỉ ngơi thật tốt!”
Trần Thương:...
Ông lại xem thường ai vậy!
Hôm sau, Tỉnh Nhiên làm xong xuôi tất cả thủ tục nhậm chức, vừa mới tới báo danh với chú nhiệm trong khoa, sau khi ra khỏi bệnh viện, cảm giác toàn thân trên dưới đau nhức vô cùng.
Trên người không chỗ nào là không đau mỏi.
Giữa trưa nên đi chỗ nào ăn cơm đây?
Tùy tiện tìm một chỗ thích hợp một chút là được
Dù sao cơm trong nhà, Cảnh Nghiên dù là cho chó ăn cũng chắc chắn sẽ không cho mình ăn.
Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên nhịn không được thở dài.
Aiz...
Sớm biết vậy đã nghe lời bác sĩ Trần.