Bác Sĩ Nguy Hiểm

Tần Tường khoát tay áo: "Không có việc gì, đây là trách niệm của chúng tôi, có thể trợ giúp Hinh Hinh, nói thật tôi cũng rất vui, cô bề thật đáng yêu."

Đậu Cường Quốc nói: "Cái này... Chủ nhiệm, đường chỉ có thể xóa không?"

Tân Tường sững sờ: "Đường chỉ gì?"

Lúc này, Đậu Hinh xoay đầu lại.

Tân Tường bỗng nhiên trầm mặc...

Tần Tường nhìn thấy trên mặt Đậu Hinh bị vẽ đủ kiểu, nhìn những đường nét này... Đột nhiên cảm giác. rất quen thuộc!

Ý?

Đây không phải phương án mình vừa thiết kế sao?

Lúc nào đã được vẽ ở trên mặt Hinh Hinh!

Bỗng nhiên, Tân Tường ngây ngẩn cả người!

Đây không phải buổi sáng Trần Thương vẽ cho Đậu Hinh sao?

Rất tương tự với của mình... Giống như... Giống như....

Tần Tường ngây ra!

Mẹ nó...


Trách không được vừa rồi cảm giác trong đầu linh quang hiện lên, không cần nghĩ đã vẽ thành thạo như vậy!

Hoá ra là giống như này!

Nghĩ tới đây, tâm tình của Tân Tường lúc này hết sức phức tạp, sắc mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng, lo lắng bất an!

Mình như vậy có coi là đạo văn không?

Chắc là không đâu, không phải chép trong sách ra, sao có thể gọi là đạo văn được?

Thế nhưng dù không tính, chứng cứ đều vẽ ở trên mặt người ta, bên cạnh còn có Từ Khải Lâm đứng đó, mắt to chớp chớp, phải biết rằng bút đều là cô ấy đưa, cái này khiến Tân Tường rất không biết làm sao.

Đậu Cường Quốc nhìn thấy Tần Tường ngẩn người, thận trọng hỏi: "Chủ nhiệm Tân, cái này... Có phải là không nên lau hay không?”

Tần Tường mỉm cười: "Lau, lau sạch sẽ một chút, ngày mai còn phải phác họa nữa, nhớ tắm sạch sẽ, ngày mai phẫu thuật”

Sau khi thông báo xong, Tân Tường chắp tay sau lưng, đi ra ngoài, hiện tại chứng cứ đã không còn, nên bản gốc tính là của mình được rồi chứ?

Thế nhưng... Mấu chốt nhất vẫn là Trần Thương!

Tiểu tử kia, aizz... Sao lại ưu tú như vậy chứ?

Nghĩ như vậy, Tần Tường hơi sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

Nếu Trần Thương đã có thể vẽ ra bản thiết kế này, vậy thì cũng cho thấy Trần Thương rất hiểu rõ đối vi cấy ghép mô da, hơn nữa thậm chí còn không kém chính mình!


Lần này, thật khiến Tần Tường chấn kinh.

Hắn mới lớn bao nhiêu?

Chuyện cũ đóa hoa vàng, cũng chính là năm sinh đó mà bắt đầu tung bay.

Mà kỹ năng cấp cứu của Trần Thương, từ xưa đến nay đều vô cùng lợi hại.

Tân Tường nhớ lại mỗi một lần hợp tác cùng Trần Thương, tựa hồ cũng đều thành công mỹ mãn.

Nghĩ tới đây, Tân Tường lại có chút hoài nghi.

Đến cùng là Trần Thương quá trâu?

Hay là mình quá yếu!

Người này mới lớn bao nhiêu, chắc khoảng 27 tuổi!

Đã học được cấy ghép mô da? Hơn nữa còn có thể thiết kế ra một bản tinh diệu rung động lòng người như vậy.

Tần Tường cố gắng suy nghĩ, hoàn toàn nhận ra Đúng vậy! Thiết kế phức tạp hơn nữa cũng là khảo nghiệm khâu da, không phải là Trần Thương vì bản thân nên mới thử làm sao?

Người khác cho dù là lấy được phương án thiết kế, thì nhất định có thể làm tốt sao?

Không nhất định!

Nghĩ tới đây, Tân Tường đột nhiên cảm giác, trách không được Trần Thương không sợ hãi, một chút cũng không thèm để ý phương án như vậy, bởi vì sau khi người khác cầm tới phương án thiết kế của cậu ta thì căn bản không dám làm, muốn làm cũng không làm được, nhiều nhất là học theo Hàm Đan, Tứ Bất Tượng.

Tần Tường nhịn không được thở dài, thật sự là một người trẻ tuổi kinh khủng.

Nếu không... Phẫu thuật ngày mai để cậu ấy đến mổ chính?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Tường bắt đầu đấu tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận