Bác Sĩ Nguy Hiểm

Ngày thứ ba, Quách Chí Dũng chuyển viện, bởi vì cần khôi phục hậu phẫu, nên đến ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh.

Bất quá, hai ngày này Tỉnh Nhị Viện cũng nho nhỏ được nổi danh một lần!

Mà xem như viện trưởng Tân Hiếu Uyên cũng nhận được khen ngợi từ lãnh đạo, nói coi trọng công tác khai thác cùng bồi dưỡng nhân tài, tích cực tổ chức công việc cứu viện vân vân.

Điều này làm cho mấy ngày nay Tân Hiếu Uyên cực kỳ cao hứng, cả người mặt mày hớn hở, trông thấy ai cũng cười.

Ngày thường, ông rất ít đến khoa cấp cứu, hai ngày này thì cứ như quen đường, ba ngày hai bữa đều chạy tới khoa cấp cứu.

Sau khi trông thấy Trần Thương, cũng cười hài lòng, gật đầu.

Ừm!

Tiểu tử này thực không tệ.

Nhạc phụ có phúc!


Không tệ không tệ!

Có thể đưa vào danh sách khảo sát con rể.

...

...

Gần đây Đàm Trung Lâm suy nghĩ thật lâu, thậm chí còn có chút mất ngủ, trong đầu không ngừng mà hồi tưởng lại lúc Trần Thương làm phẫu thuật khâu cơ, cũng chính là cái gọi là phương pháp, thật lâu không thể tiêu tan.

Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không yên, giống như bị ma nhập!

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đàm Trung Lâm đã làm ra một quyết định!

Ông muốn đi bái sư học nghệ!

Không sai!

Lần này căn tới khoa cấp cứu tìm Trần Thương, tranh thủ ở đó một thời gian ngắn.

Đàm Trung Lâm cảm giác phương pháp của Trần Thương thật rất lợi hại

Ông làm ngoại khoa tay cả đời, ánh mắt tinh tường, một người có khả năng hay không chủ căn nhìn một cái là có thể nhìn ra, tự nhiên sẽ không nhìn lầm.

Cái phương pháp này khiến ông cảm giác đây là một bảo bối!

Sáng sớm sau khi giao xong ban, Đàm Trung Lâm bàn giao công tác, sau đó đứng dậy đi về khoa cấp cứu.

....


Ngày mai, ngày mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều an tâm chờ đợi đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, yên lặng lên kế hoạch xem Quốc Khánh nên đi đâu thì thoải mái.

Dù sao ngày bình thường quá bận rộn, muốn nghỉ ngơi hay đi ra ngoài chơi, căn bản không có thời gian.

Mãi mới chờ đến ngày Quốc Khánh, cho dù là nơi nào cũng rất nhiều người, mọi người cũng muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, dù sao ngày bình thường bởi vì công việc nên cũng không quan tâm nhiều đến gia đình.

Tần Duyệt ngồi ở đẳng kia:

- Thạch lão sư, vé máy bay của cô đã mua được chưa?

Nương theo thời gian kỳ nghỉ đến, Mấy ngày nay tâm tình Thạch Na đặc biệt tốt, mặt mày tươi cười:

- Đã sớm mua xong rồi, đúng rồi, khi tôi tới có mang cho cô một thứ.

Tần Duyệt hì hì cười một tiếng, híp mắt:

- Vẫn là Thạch lão sư tốt nhất! Chờ anh rể tốt nghiệp, hai người có thể hưởng hạnh phúc rồi....

Quốc Khánh Thạch Na muốn xuất ngoại đi thăm ông xã đang học hậu tiến sĩ ở nước ngoài, thuận

mang theo con đi ra ngoài tham quan, chơi một chút, cô đã đợi một ngày này thế nhưng chờ thật là lâu, thật vất vả mới đợi đến kỳ nghị, vì thế cô đã sớm hoàn thành công tác giao ban, có thể thật vui vẻ đi ra ngoài nghỉ ngơi năm sáu ngày.


Kỳ thật những phụ giáo lão sư này số tuổi không lớn, chỉ mới hơn ba mươi không đến bốn mươi, mặc dù đều đã quen gọi là lão sư, nhưng thật ra là phận tiền bối đàn anh, đàn chị. Vì lẽ đó Tân Duyệt gọi chồng của Thạch Na là anh rể, mà Trần Thương gọi vợ của Trần Binh Sinh là chị dâu, đây thật ra là một cái đạo lý

Dù sao anh gọi sự mẫu cũng không thích hợp!

Vẫn là chị dâu hợp hơn.

Gọi chị dâu sẽ thân thiết.

Trần Thương nhìn lão Trần, nịnh nọt cười một tiếng:

- Lão đại, thấy lão sư của người ta không, xuất ngoại đều mang quà về cho học sinh nha, anh dự định sẽ mua cho em cái gì đây?

Trần Bỉnh Sinh liếc Trần Thương một cái

- Tiểu tử cậu hiện tại kiếm được tiền còn nhiều hơn tôi, ngày lễ ngày tết không suy nghĩ nên hiếu kính lão đại một chút, còn bắt tôi mua quà cho, cậu đúng là đồ Bạch Nhãn Lang.

Mọi người nghe xong, lập tức cười ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận