Bác Sĩ Nguy Hiểm

Đối với độ thiện cảm nhận được hôm nay, Trần Thương rất không hài lòng!

Chỉ lấy được một cái tương đối hài lòng, tăng thêm có 5 điểm độ thiện cảm.

Chỉ có 33 điểm độ thiện cảm thì có thể làm cái gì?

Trần Thương vừa mới nghĩ đến đây, Mạnh Hi quay người nhìn Trần Thương:

- Hai ngày này phẫu thuật màng tim khá nhiều, cậu tới làm đi.

Hai mắt Trần Thương lập tức sáng lên:

- Tôi? Tôi... Tôi làm được không?

Giọng nói Mạnh Hi không có gợn sóng, mây trôi nước chảy:

- Cậu không làm được thì thôi.

Trần Thương biến sắc:

- Tôi làm được! Tôi dám chắc làm được!


Làm sao Trần Thương có thế nói mình không làm được?

Huống chỉ là cơ hội khó có được như thế.

Còn thiếu bốn ca phẫu thuật, nếu như không phải có nhiệm vụ này Trần Thương đã chuẩn bị mất điểm. kỹ năng,

Nhịn một chút!

Nhìn ánh mắt hài hước của ba người, trong lòng Trần Thương lo lắng, nói:

- Tôi thật làm được!

Mạnh Hi thấy thế, phì cười một tiếng.

Mà Cát Hoài và chủ nhiệm Hạ Cao Phong như suy nghĩ điều gì nhìn thoáng qua Trần Thương, nụ cười tràn đầy xấu xa.

Trần Thương sửng sốt, chẳng lẽ mình nói sai cái già?

Nghĩ tới đây, Trần Thương một mặt kinh ngạc.

Ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thương cảm thấy 30 điểm độ thiện cảm hoàn toàn khác trước, lức trước, khi có 20 điểm độ thiện cảm, Mạnh Hi lão sư đối với mình là cực kỳ không yên lòng, đừng nói cho làm phẫu thuật, hỗ trợ đều quá sức. Bây giờ đạt đến mốc 30, điểm, đã có thể cho Trần Thương tự tay làm phẫu thuật.

Xem ra độ thiện cảm cực kỳ phức tạp, Trần Thương càng ngày càng chờ mong độ thiện cảm của Mạnh lão sư không ngừng tăng lên, có thể tìm được đầu mối mới.

....

....

Vừa mới xuống thang máy, Trần Thương bỗng nhiên nhìn thấy Tỉnh Nhiên bước nhanh về phía bên này, Trần Thương lên tiếng chào, anh đều có chút ngoảnh mặt làm ngơ.

Lập tức Trần Thương tò mò, kêu một tiếng:

- Bác sĩ Tỉnh?

Tỉnh Nhiên mới nhìn lại, lập tức sắc mặt sững sờ:

- Bác sĩ Trần? Cậu tới Đông Đại Nhất viện rồi à? Trần Thương cười nói


- Tôi đây không phải đến làm nghiên cứu sinh à? Mạnh Hi là đạo sư của tôi

Tỉnh Nhiên nghe thấy Mạnh Hi khẽ gật đầu, là cô ta?

Nhưng khi Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương thì lập tức nhớ tới một chuyện:

- Bác sĩ Trần, vừa vặn có người bị bệnh lạ phải cấp cứu, tôi đi xem một chút, cậu muốn đi cùng hay không?

Trần Thương nghe người bị bệnh lạ cũng hiếu kì, vội vàng gật đầu:

- Đương nhiên!

Hiện tại mới khoảng một giờ, cách thời gian đi làm còn sớm, bệnh tật lạ mà làm cho Tỉnh Nhiên cũng hiếu kỳ thì so với ăn một bữa cơm có vẻ hơi không có ý nghĩa.

Nghe thấy Trần Thương đáp ứng, sắc mặt Tỉnh Nhiên vui mừng, trong lòng cũng an tâm một chút.

Tại trong lòng Tỉnh Nhiên luôn đặt Trần Thương ở một vị trí tương đối cao, anh cảm thấy Trần Thương rất lợi hại, tối thiếu nhất có trình độ ngang mình, thậm chí so với mình còn lợi hại hơn.

Vi vậy, nghe thấy Trần Thương đáp ứng, trong lòng Tỉnh Nhiên cũng như có một cái bảo hiểm.

Bởi vì bệnh tật đặc thủ rất nhiều, không phải anh đều nằm giữ hết tất cả!

Hai người kết bạn đi đến khoa cấp cứu.

Sau khi đi vào, bác sĩ trực ban vội vàng chạy tới.


- Chủ nhiệm Tỉnh, anh đã tới!

Bác sĩ trực ban tên là Dương Lâm, tuổi không lớn lầm, mới ngoài ba mươi, khi thấy Tỉnh Nhiên thì cực kỳ tôn trọng, mở miệng một tiếng chủ nhiệm Tỉnh.

Mà trái lại, Tỉnh Nhiên như đã thành thói quen với các xưng hô cùng thân phận này, chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu:

- Xây ra chuyện gì?

Dương Lâm vội vàng vừa đi vừa nói:

- Người bệnh ho khan hơn nửa tháng, ho khan kịch liệt mười ngày. Uống thuốc giảm ho đều không có một chút tác dụng nào.

Tỉnh Nhiên hơi sững sờ, loại ho khan này không phải nên tìm nội khoa sao? Làm sao lại tìm Ngoại khoa lồng ngực hội chẩn?

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên hỏi:

- Khoa hô hấp đến xem chưa?

Dương Lâm gật đầu:

- Có, sau khi đối phương xem xong nói không phải bệnh nội khoa, hơn nữa các hạng sinh lý sinh hóa cơ bản biểu hiện rất bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận