Bác Sĩ Nguy Hiểm

Dương Lâm vỗ tay Trần Thương, nét mặt kích động nói:

- Bác sĩ Trần không nhận ra tôi hả? Chẳng phải anh chính là bác sĩ Trần Thương bên khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện à? Anh hãy suy nghĩ kỹ một chút đi...

Dương Lâm cố làm ra mấy động tác khua tay múa chân để nhắc nhở Trần Thương:

- Nhà máy hóa chất bị nổ... Trúng độc... Phối trí thẩm tách dịch... Đã nhớ chưa?

Trần Thương sững sờ, xem ra là đã gặp qua thật, nhưng có vẻ khi ấy anh không có ấn tượng gì về Dương Lâm thì phải.

Có điều, chẳng ai lại đưa tay ra đánh người mặt mày tươi cười thân thiện như vậy, bác sĩ Dương đã đề cao anh như thế, dù thế nào cũng phải khoe khoang với thương nghiệp một phen!

'Thế là Trần Thương cũng cười ha ha một tiếng:

- Ồ! Hóa ra anh là bác sĩ Dương, tôi nhớ ra rồi, thảo nào tôi nhìn anh cũng thấy quen mắt! Lợi hại, lợi hại!

Dương Lâm nghe xong, nét mặt cũng cực kỳ vui vẻ:

- Đúng vậy, nếu lúc đó không phải bác sĩ Trần giúp chúng tôi phối trí thẩm tách dịch thì có lẽ người bệnh kia cũng đã lành ít dữ nhiều rồi!

Tỉnh Nhiên và bác sĩ nội soi nhìn có chút mờ mịt

Dương lâm nói cái này ra thật đúng êm tai, anh đem điều Trần Thương làm thêm mắm thêm muối, một phen đưa Trần Thương lên đỉnh vinh quang.


- Khi đó nếu không có bác sĩ Trần lợi hại, thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp đó nữa!

Sau khi nghe xong, Tỉnh Nhiên bắt đầu trầm mặc!

Sao anh lại có thể phối trí thẩm tách dịch một cách điêu luyện như vậy chứ?

Rốt cuộc thì anh có phải là người hay không?

“Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương, bỗng nhiên có cảm giác như người đứng trước mắt là một người hoàn toàn xa lạ.

Căn bản là bản thân cũng muốn được như thế, là thiên tài trong lĩnh vực khoa ngoại lồng ngực.

Đột nhiên lại tưởng tượng ra, mình là một thiên tài có một không hai trong lĩnh vực khoa ngoại lòng ngực, có thể hiểu rõ mọi cơ quan ngóc ngách trong cơ thể con người, là kỳ tài của y học!

Gòn nữa, lúc về nhà vào buổi tối sẽ cùng thảo luận với bà xã Cảnh Nghiên một chút, rốt cuộc Trần Thương còn có sở trường gì mà không muốn người khác biết!

Cái đó gọi là... Biết người biết ta, phòng ngừa trước việc người khác có thể giả dạng nghèo khó.

Sau khi nói xong, Dương Lâm thở dài:

- Ngày đó mới chỉ gặp nhau có một lần, kỳ thật tôi cũng muốn xin số điện thoại để có gì liên lạc với bác sĩ Trần, vậy mà bận nhiều việc quá nên quên mất, nhưng hôm nay thì không thể quên nữa, đã gặp lại nhau rồi, anh lưu số tôi, tôi lưu số anh!


Sau khi cả hai lưu số điện thoại nhau, Dương Lâm cười nói

- Sao bây giờ anh mới có thế nhận ra tôi chứ? Có. phải tôi không để lại ấn tượng gì trong anh đâu, lúc ấy chính tôi đã chuyển thùng thẩm tách dịch đến cho anh, ngoài tôi ra, đâu ai có thể di chuyển cái thùng lớn như thế.

Mọi người sững sờ...

Trần Thương cũng mờ mịt.

Mẹ nó...

Thật đúng là ấn tượng.

Đến Tỉnh Nhiên cũng trợn tròn mắt, còn tưởng răng những người tham dự ở đây trình độ cao đến đâu, hóa ra lại là chân chạy làm việc vặt.

Cô bé đứng dậy, khi thấy con muỗi bay vào bên trong mình, lập tức biến sắc.

Vội vã chạy đến cạnh thùng rác ói ra!

Mỗi lần nghĩ đến chuyện có con muỗi chết bên trong khí quản đáng yêu của mình, cô bé lại thấy cực kỳ buồn nôn.

Bác sĩ nội soi trong phòng nhìn thấy vậy bày ra vẻ mặt mộng bức.

Buồn nôn lắm à?

Vật như này đúng là hiếm.

Nhưng lại quý báu như hổ phách!

Dù sao thì cũng đã qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận