Rạng sáng lúc hai giờ ba mươi phút, Trần Thương ngồi trước máy vi tính, đầm điện thoại, đang nghiên cứu những cái không có tình tiết kia, chỉ có đao thật thương thật phim chụp X-quang có xương có thịt.
Không biết qua bao lâu, video kéo dài hơn ba mươi phút, Trần Thương đã xem hết.
Dù sao cái đồ chơi này ai sẽ ngồi mà xem từng giây từng phút, chưa nói có mệt mỏi hay không, căn bản không được xem mấy cái phim chụp X-quang.
Trần Thương vẫn chưa thỏa mãn duỗi lưng một cái, hít vào một hơi, video thật hay!
Ca phẫu thuật này làm thật là tốt!
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là phí lưu lượng HD.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được đau lòng tới phần ăn của mình.
Bình thường mà nói, khoảng thời gian này có hai loại cảm giác, một loại là quá buồn ngủ muốn đi ngủ, một loại là quá đói muốn ăn chút gì đó.
Trần Thương hoạt động một chút, một mực ngồi một chỗ xem phim lâu như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
Hoạt động một chút, Trần Thương quyết định không thì ngủ một lát, không thì gọi thức ăn ngoài.
Sau khi đi ra, hai cô y tá trực đang ngồi xem TikTok, truyền đến âm thanh sống động quen thuộc.
Nghiêm Minh đã sớm không biết đi đâu ngủ rồi.
Dù sao người qua tuổi trung niên, bác sĩ Nghiêm rất am hiểu dưỡng sinh.
Trần Thương cũng muốn trở về ngủ một lát, thế nhưng rồi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Nghiêm Minh này. không đáng tin cậy, đừng để một khi ngủ sẽ xảy ra chuyện gì thì không xong
Ăn một chút gì đi.
Trần Thương ra đại sảnh của khoa cấp cứu, đứng ở cửa ra vào, cảm thụ được gió đêm đặc biệt của ngày mùa hè, mang tới từng tia ớn lạnh, cái này không giống với điều hoà không khí trong phòng phẫu thuật.
Loại lạnh lẽo này khiến người ta cảm thấy có chút chân thực.
Trần Thương cảm nhận được sự trống rỗng trong bụng truyền đến, m có nên đặt thức ăn ngoài không?
Ngay khi Trần Thương đang do dự, bỗng nhiên Thường Lệ Na đi ra.
- Sao anh lại ở ngoài này?
Trần Thương sững sờ:
- Đi ra hít thở không khí.
Thường Lệ Na bỗng nhiên dụ dỗ nói:
- Có muốn đi ăn khuya không? Ví dụ như... Xâu nướng gì đó?
Thường Lệ Na nháy mắt đánh tan ý chí đối với món ăn ngon mà Tiần Thương đang nghĩ tới giờ vẻn vẹn chỉ còn lại lớp mỏng.
Ngoài miệng nói không muốn, tay đã không tự chủ móc điện thoại ra chuẩn bị ấn mở Meituan.
Mà lúc này đây, Thường Lệ Na giống như đã lên kế hoạch từ lâu, mở Meituan của mình ra, thở dài:
- Ai, quá đắt, cái giờ này mỗi người một phần, giá cả thấp nhất của người ta đều phải ba bốn mươi khối, hơn nữa còn phải thêm năm khối tiền phí giao đồ ăn.
Thường Lệ Na nói một câu, bỗng nhiên khiến Trần Thương cảm thấy nhịn một chút vẫn hơn, không ăn cũng tiết kiệm được không ít tiền đâu.
Nghĩ tới đây, Trần Thương mim cười:
- Kỳ thật, lúc này ăn cơm đối với thân thể không tốt, tôi đi ngủ một chút.
Thường Lệ Na ung dung nói:
- Ai, tôi còn nói cho cậu gửi ảnh cho Tân Duyệt nha, ai... Một chút khí lực cũng không có, làm sao bây giờ?
Dù là thẳng thản cương nghị như Trần mỗ nhân, giờ khắc này bỗng nhiên quay người:
- Đi đi đi, tôi cũng đói bụng, vừa vặn, tôi đến mời khách, cô chọn đi.
Thường Lệ Na nghe xong:
- Tôi cũng không có uy hiếp anh!
Trần Thương hiên ngang lẫm liệt
- Hai chúng ta đây là cách mạng hữu nghị
Bỏ ra hơn năm mươi tệ, đặt tới hai phần cơm chiên đựng trong khay sắt, bảy tám xiên bột mì nướng, mười món ăn vặt thượng vàng hạ cám, cũng khá phong phú.
Nhưng mà, khoa cấp cứu giống như vĩnh viễn có một hiện tượng đến nay vẫn là thế giới bí ẩn chưa có lời đáp: Càng những lúc đang bưồn ngủ díp mắt, hoặc càng là khi muốn ăn vừa vặn chuẩn bị ăn như gió cuốn thì sẽ càng có khả năng xuất hiện người bệnh gặp nguy hiểm!