Càng lo hơn là nếu Tân Nguyệt tìm một kẻ không ra gì để gửi gắm cả đời!
Tần Hiếu Uyên vừa làm cha lại vừa làm mẹ!
Ban ngày ở bệnh viện có rất nhiều việc phải làm, ban đêm khi về đến nhà cũng còn rất nhiều công việc chưa làm.
Cả thân và tâm đều mệt mỏi!
So với ông Tần, bà Tân nghĩ thoáng hơn rất nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
Nhưng mà, tấm lòng của người cha đối với đứa con gái này cũng là hết lòng rồi, tình cảm này tuyệt đối xuất phát từ trái tim.
Nếu ai dám bắt nạt con gái ông, cho dù ngày thường Tần Hiếu Uyên ông có hiền lành lịch sự đến đâu thì lúc đó ông cũng dám dùng cả tính mạng mình để đòi lại công bằng cho con gái
Đây chính là hòn ngọc quý của cả nhà, là tri kỷ bảo bối.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Hiếu Uyên nôn nóng bất an, đứng ngồi không yên, ông không thể kìm nén sự lo lắng của mình!
Vợ của Tân Hiếu Uyên bị làm phiền đến khó chịu, không nhịn được nói một câu!
- Ông qua đây! Tôi dạy cho ông một chiêu!
Tân Hiếu Uyên vội vàng đi tới
- Chiêu gì? Mau nói cho tôi!
Bà Tần cười thần bí:
- Ông không nghĩ kĩ một chút, lúc này ai có thể gọi điện thoại cho Duyệt Duyệt nhà chúng ta?
- Ông không muốn biết tại sao hôm nay Duyệt Duyệt lại đặc biệt trang điểm như thế?
- Hôm nay Duyệt Duyệt rời giường sớm như vậy, lại mất công dọn dẹp, tắm rửa rồi trang điểm. Vừa lúc lại có một cuộc điện thoại gọi đến. Ông nghĩ xem có thể là ai?. Truyện Trọng Sinh
- Ai có thể gọi điện thoại vào lúc này chứ?!
Bà Tần giống như Gia Cát Lượng cùng Tư Mã Ý, trong mắt mang theo ý cười, dường như đoán được mọi chuyện!
Mắt Tân Hiếu Uyên bỗng nhiên sáng lên!
Đúng vậy!
Sao bản thân mình có thể ngủ ngốc như vậy!
Còn ai có thể gọi điện thoại cho Duyệt Duyệt vào lúc này?
Người gọi cuộc điện thoại này chắc chắn là nguyên nhân Duyệt Duyệt trang điểm.
Nghĩ tới đây, mắt Tân Hiếu Uyên tròn xoe mở rộng, nghĩ đến một giải pháp hoàn hảo.
Lén nhìn điện thoại của Duyệt Duyệt một chút thì sẽ biết là ai gọi, cũng sẽ không bị Duyệt Duyệt phát hiện ai đã động điện thoại.
Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên cẩn thận đi đến phòng ngủ của Tân Duyệt, đi một hồi, đột nhiên cảm thấy dép lê bất lợi cho công việc điều tra của mình, dứt khoát đem dép lê đặt ở cửa ra vào, cầm lấy điện thoại xem xét, ba cuộc gọi nhỡ.
Hơn nữa...
Quan trọng hơn!
Ba cuộc gọi nhỡ tất cả đều là Trần Thương!
Hơn nữa... Wechat còn có rất nhiều tin tức, chỉ có thể nhìn thấy một câu:
- Tôi đang ở dưới lầu!
Cả người Tân Hiếu Uyên lập tức cứng lại!
Bỗng nhiên, ông nghe thấy bên ngoài bà Tần gọi một tiếng:
- Lão Tần, lấy giúp tôi cái điện thoại!
Tần Hiếu Uyên biến sắc, biết rõ là bà Tân đang nhắc nhở mình, vội vàng buông điện thoại xuống, vội vàng chạy đến trên ghế sa lon, nằm xuống!
Bà Tân nhỏ giọng nói:
- Lập tức đi ra!
Tần Hiếu Uyên bối rối, vỗ ngực, chuyện này thật sự kích thích, giống như một tên trộm.
Đây là nhà mình mà...
Tại sao phải sợ?
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên thở dốc một cái.
Lúc này Tần Duyệt đi ra, ngày thường Tân Duyệt rất ít trang điểm nhưng hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, trang phục lại không quá cầu kì, vừa nhìn là thấy một cô gái xinh đẹp.
Ngày thường Tân Duyệt cột tóc đuôi ngựa để lắc lư tùy ý, kết hợp với hàng lông mày thanh tú càng làm cho Tần Duyệt thêm xinh đẹp.
Tần Hiếu Uyên nhìn mà trong lòng đau xót!
Là một cô gái tốt!
Ai...
Cuối cùng cũng phải lấy chồng.
Cha già này nuôi con gái cả đời thật tốt..
Lúc này, Tần Hiếu Uyên nghĩ đến ngoại hình của Trần Thương, trong lòng cực kì phức tạp.
Tiểu Trần là người tốt, dáng dấp cũng cao to, nhìn vào là thấy đây là một người đẹp trai
Thực ra gả chính cho tiểu Trần cũng không phải chuyện xấu...
Nhưng mà, nghĩ lại, Tân Hiếu Uyên cảm thấy không ai xứng để mình có thể gả con gái!
Đây chính là con gái của mình.