Hắn tự nhiên có chút nhận biết đối với thao tác của Trần Thương, thậm chí hắn cảm giác một đao kia... Có cảm giác vượt qua tự mình.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Trần Bỉnh Sinh có loại cảm giác vi diệu, tựa như là thanh xuất vu lam? Trong lòng có
cảm giác may mắn, thậm chí còn có một ít lo lắng.
Trần Thương tránh gây tổn thương mạch máu không cần thiết, một đao đó rất chuẩn.
Chỉ là, sau khi cắt lớp da ra... Trương Chí Tân bỗng nhiên nói:
- Tiểu Trần, lỗ hổng ngươi mở hơi nhỏ, lát nữa ngươi sẽ không dễ làm.
Hoàn toàn chính xác, lỗ hổng Trần Thương cắt ra chỉ khoảng 4cm, không rộng bao nhiêu.
Trần Thương nhẹ gật đầu, đây là hắncố ý, hắn cảm thấy như vậy đã đủ rồi.
Tìm kiếm?
Căn bản không cần, sờ ruột thừa không khác sờ cái mũi bao nhiêu, quá đơn giản, các loại ruột thừa không đúng vị trí đều bị Trần Thương tìm được dễ như trở bàn tay, chớ nói chỉ là ruột thừa bình thường này, hắn còn quen thuộc hơn cả hai tay của mình.
Trần Thương thao tác rất bình thường rất đơn giản, thế nhưng trong đơn giản lại một loại rất không đơn giản.
Lão Trần nhìn như sỉ như say! Trương Chí Tân cũng nghẹn họng trân trối.
Hắn không phải người ngu, tự nhiên nhìn ra được thao tác của Trần Thương sắc bén cỡ nào!
Giờ khắc này, Trương Chí Tân mới phát giác được vừa rồi Trần Thương phê bình mình cũng không phải là ăn nói linh tỉnh, mà là thật.
Thế nhưng... Tiểu tử này sao có thể yêu nghiệt như. thế?
Phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa mà hắn làm như cắt hoa vậy?
Nghĩ tới đây, Trương Chí Tân ngừng thở, chăm chú nhìn mỗi một thao tác của Trần Thương.
Lưu Kiện là gây tê sư, bình thường hăn không thích đợi trong phòng phẫu thuật, sau khi gây tê xong liền đi ra ngoài, nhưng hôm nay, hắn lại đứng trong phòng phẫu thuật gắng gượng nhìn Trần Thương hoàn chỉnh phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, sau khi xem xong, chấn động vô cùng.
Tiểu Trần này cắt ruột thừa thật... Tốt.
Hắn nghĩ không ra quá nhiều từ để hình dung, nhưng hắn đã thấy quá nhiều phẫu thuật, mà một ca phẫu thuật này của Trần Thương, thật rất lợi hại.
Một ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bình thường, lại làm cho Lưu Kiện ngừng chân quan sát lâu như vậy.
Cuối cùng, đến bước khâu làn da, bỗng nhiên Trương Chí Tân cười nói:
- Tiểu tử, vừa rồi ngươi nói ta khâu làn da quá xấu đúng không? Ta là bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp, ngươi dám nói ta như vậy, tới tới tới, ta nhìn ngươi khâu.
Trần Thương mỉm cười, cách khẩu trang không nhìn thấy khẩu hình, mà ánh mắt lại cố ý chớp chớp, tỏ ý:
- Nhìn kỹ!
Hôm nay cầm kim kẹp chặt trong tay, bắt đầu khâu lại cái bụng!
Khâu làn da của Trần Thương là cao cấp, hơn nữa quan trọng nhất không ở đây, quan trọng nhất chính là Trần Thương khâu rất đẹp mắt!
Sau khi khâu xong đảm bảo mỹ quan là sở trường của hắn, phối hợp với [ Con mắt Mỹ Lệ ], Trần Thương thuần thục xe chỉ luồn kim, phác. hoạ làn da, một đường khâu rất mờ hiện ra.
Cái này khiến Trương Chí Tân đang chuẩn bị giáo. huấn trả thùTrần Thương một phen nhất thời kinh ngạc!
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói chuyện, gây tê sư Lưu Kiện bỗng nhiên nói:
- Khâu thật là dễ nhìn! Lão Trương, không phải ngươi là bác sĩ thẩm mỹ sao? Tại sao ta cảm giác khâu còn đẹp hơn ngươi vậy!
- Ba~! Ba~! Ba~!
Trương Chí Tân giống như nghe thấy ba tiếng cái tát vang dội quanh quẩn bên tai, rất là vang dội!
Hồi tưởng lại, vừa rồi Trần Thương phê bình mình khâu có chút xấu... Trương Chí Tân rất khó chịu.
Mà Trần Bỉnh Sinh cũng thở dài, tiếc hận nhìn lão Trương, an ủi:
- Thật ra... Ngươi cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Trương Chí Tân nhìn Trần Bỉnh Sinh, thấy Trần Bỉnh Sinh an ủi mình, cũng âm thầm gật đầu, động viên chính mình: Trương Chí Tân cố lên! Các ngươi chênh lệch không lớn, cũng chỉ là một chút mà thôi, nhất định phải đuổi theo lấp đây chênh lệch này!
Lão Trần có câu còn chưa nói: Chỉ là... Ngươi là cấp bậc tiền bối của hắn!
Nhìn Trương Chí Tân cao lớn uy vũ, lão Trần khẽ thở dài.