Bác Sĩ Nguy Hiểm

Kỳ thật, Trần Thương cũng đang cẩn thận phỏng đoán, anh sợ nếu như mình buông ra, lần sau muốn căm tay lần nữa coi như có chút khó khăn.

Nhìn bộ dạng Tần Duyệt cũng không phản kháng, Trần Thương đột nhiên cảm thấy, Tần Duyệt chắc sẽ không từ chối?

Dù sao... Cô cũng không phản kháng, cứ như vậy đi theo chính mình, hẳn là ngầm cho phép phải không?

Trần Thương không phải người ngu, dù sao từng có kinh nghiệm.

Thông qua mạch đập động mạch ở cố tay, Trần Thương có thể cảm giác được nhịp tim Tân Duyệt rất nhanh, cô ấy cũng căng thẳng giống như mình vậy?

Trần Thương nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngây ngô nở. nụ cười.

Mà Tần Duyệt cũng là nhếch miệng nhỏ, con mắt cong cong giống như trăng non, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía trước.

Cô cũng muốn như thế đi thẳng xuống dưới.

Hi vọng con đường này một mực dài như vậy, một mực bằng phẳng như thế, một mực ấm áp nắm tay mình như vậy, cuộc sống tương lai, một mực tâm động như thế...

...

...


Hai người đi trên đường cái phơi nằng dưới ánh mặt trời nóng bỏng.

Sau khi người đi đường nhìn thấy, nhao nhao ghé. mất: Hai người dáng dấp đẹp mắt này, làm sao đầu óc lại không dùng được à?

Phơi nẵng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tay trong tay đi trên đường cái, hai người không thể tìm chỗ nào râm mát à?

Không thể không nói, người mới yêu, trí thông minh thật có thể là số âm.

Nhưng căn bản Trần Thương cùng Tân Duyệt sẽ không để ý ánh mắt của người khác.

Lúc này hai người bọn họ giống như hai người ngu ngốc.

Có lẽ, tình yêu không gì hơn như thế này.

Tình yêu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Có lẽ, tình yêu...

...

Bên trong một khách sạn 5 sao vô cùng xa hoa nào đó.

Trên mặt của Trương Phàm tràn đầy tự tin!

Ừm, không sai, có tiến bộ!

Năm ở trên giường chậm rãi rít một điếu thuốc, khói thuốc lá chậm rãi phun ra.

Lần này có thể là kỷ lục từ trước đến nay của mình?

Tạo ra một ghi chép mới!

Nghĩ tới đây, Trương Phàm bỗng nhiên hiểu rõ một câu, phẫn nộ thật sẽ khiến con người ta tiến bội

Nhưng mà, tiểu nha đầu Tân Duyệt kia, tại sao lại thích một tiểu bác sĩ quèn chứ?

Nghĩ tới đây, Trương Phàm có chút không nghĩ ra.


"Tiểu tử này có cái gì tốt?

Một tiểu bác sĩ mà thôi, dáng dấp đẹp trai chút?

Nhưng đẹp trai có thể làm cơm ăn à?

Trương Phàm có bố mở bệnh viện tư nhân lập nghiệp.

Nếu như Trương Phàm có thể dựa vào sự nghiệp chữa bệnh của Tân gia, đối với sự phát triển sau này có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.

Phải biết rằng mẹ của Tân Duyệt là Ký Như Vân nói thế nào cũng là người đứng đầu trong tỉnh xã, hiện tại xử lý ở bệnh viện, không có bảo hiểm y tế thì ai cho anh vào?

Hàng năm ở bệnh viện công đều hạn ngạch rất gắt gao.

Huống chỉ là bệnh viện tư nhân?

Hiện tại bệnh viện tư nhân muốn phê chuẩn một hoá đơn thanh toán bảo hiểm y tế, rất khó khăn.

Huống chỉ hiện tại rất nhiều bệnh viện tư nhân đã không phải là thông qua chữa bệnh để kiếm sống.

Rất nhiều bệnh viện tư nhân đi với mục đích kiếm tiền của bộ bảo hiểm y tế.

Vì lẽ đó, bất luận là bố bay mẹ của Trương Phàm đều hi vọng Trương Phàm có thể đến gần Tần Duyệt hơn một chút.

Cô gái ở bên cạnh thật sâu thở dài, mệt mỏi quá!

Tâm mệt mỏi...


Cảm giác giống như từng trải qua một lần cùng Lưu Đức Hoa những gian khó cùng thống khổ.

Nhìn Trương Phàm tỉnh thần thanh thản, dương dương đắc ý cảm giác bành trướng, cô gái biết rõ, trận này, chính mình lại là ảnh đế.

Mà thôi, mà thôi!

Thực sự tôi mà tới Nhật Bản xuất đạo, nói không chừng cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.

Nhưng mà phòng ở vẫn phải cần.

...

...

Giữa trưa, lúc hai người ăn cơm, bỗng nhiên Tân Duyệt chú ý cẩn thận rất nhiều, ngay cả mao đỗ mà cô thích ăn nhất cũng chỉ dám lấy một phần.

Trong lòng có tính toán nhỏ, nếu như mua nhà như đã nói, có thể ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt hay không?

Nếu như Trần Thương mua nhà như đã nói, cô... Có phải nên phải về nhà thương lượng với cha Tần và mẹ xem có nên chỉ viện cho Trần Thương hay không?

Dù sao thì mua nhà ở thành phố cũng rất đắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận