Vừa qua kỳ thi cuối kỳ, An Hòa sắp xếp lại chồng sách tham khảo, chuẩn bị đem trả cho thư viện trường. Vì có bài học lần trước, An Hòa không muốn Triệu Khải Minh cùng đi đến trường học nữa, nhưng vì sách quá nhiều làm An Hòa không thể mang hết một mình, đành phải sử dụng lao động miễn phí là Triệu Khải Minh. Dù sao đem trả sách rồi về nhà ngay, chắc là không có việc gì…đâu
Tất nhiên là có vấn đề! Không có mới là lạ!
Để sách trên bàn của thủ thư, Triệu Khải Minh kéo An Hòa vào trong thư viện nói là muốn tìm hai quyển sách nghiên cứu. An Hòa mơ hồ có dự cảm xấu, đến khi bị kéo đến giá sách chứa đầy thư tịch triết học trong góc khuất, An Hòa chưa kịp phản ứng liền bị Triệu Khải Minh đè lên giá sách hôn dồn dập, khiến An Hòa chưa kịp giãy giụa đã trầm mê.
Ngay lúc hai người đang hôn nhau quên hết trời đất chợt có tiếng bước chân đến gần, An Hòa nháy mắt phản ứng đẩy Triệu Khải Minh ra giả vờ đang tìm sách. Người nọ đi đến giá sách bên cạnh rồi dừng lại một lát mới bỏ đi. Mãi cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân nữa An Hòa mới bình tĩnh thả lỏng cơ thể, phát hiện Triệu Khải Minh dán vào sau lưng mình từ lúc nào không biết. Vòng eo nhỏ nhắn rơi vào tay của Triệu Khải Minh ngứa ngáy khó chịu, An Hòa tránh phải tránh trái lại không dám lớn tiếng.
“Anh điên rồi hả sẽ bị người khác nhìn thấy đó.”
“Yên tâm đi, bên này không có ai đến đâu.”
Triệu Khải Minh trượt hai tay bên hông của An Hòa đến giữa xoa nắn, không ngoài ý muốn sờ đến một mảng ướt đẫm:
“Em xem, lại ướt nữa rồi.”
Vì để An Hòa toàn tâm chuẩn bị thi cuối kỳ, hai người đã nhịn không làm tình một tháng nay, nên chỉ cần đụng chạm đơn giản cũng làm cho An Hòa ngứa ngáy khó chịu. Nhưng An Hòa vẫn lo lắng sẽ có người đến bất cứ lúc nào, càng tức giận Triệu Khải Minh làm cậu rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này, An Hòa hung hăng cắn ngực Triệu Khải Minh, còn dùng răng nanh gặm hai phát.
Một chút đau đớn càng làm cho Triệu Khải Minh thêm hưng phấn, An Hòa nhỏ bé giãy giụa khiến hắn sinh ra dục vọng muốn chinh phục. Triệu Khải Minh đẩy An Hòa vào giữa góc tường và kệ sách, kéo quần xuống nâng một chân của An Hòa lên đặt ở tầng ba của kệ sách đối diện, phân thân đã cương cứng và tiểu huyệt của An Hòa lộ ra trong không khí.
“Bạn học An thật không ngoan nha, thư viện là nơi để học tập, sao em lại có thể *** đãng như vậy”
Triệu Khải Minh bắt đầu đóng vai thầy giáo, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào phân thân đã cứng rắn, chọc tiểu gia hỏa run rẩy tràn ra một tia chất lỏng trong suốt, theo đường gân xanh lồi ra chảy xuống, cuối cùng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang tí tách trong không gian yên tĩnh dị thường.
An Hòa như muốn ngừng thở, sợ phát ra tiếng sẽ làm “thầy giáo” tức giận, tiếng nước tí tách nhỏ xuống không ngừng càng làm cho An Hòa vừa xấu hổ lại vừa kích thích, mặt trong đùi được vuốt ve đùa giỡn làm An Hòa không thể cự tuyệt dục vọng đang nổi lên:
“Thầy ơi, em…em sai rồi…làm ơn…thầy ơi làm ơn phạt em đi ~.”
An Hòa nói đứt quãng, gương mặt đỏ hồng thật *** mỹ, vòng eo mềm mại vô lực dựa vào kệ sách phía sau chống đỡ. Triệu Khải Minh nuốt nước bọt, kéo khóa quần của mình:
“Thật sự là nên phạt em, nhưng không có thước ở đây làm sao bây giờ”
An Hòa vươn tay định nắm lấy côn th*t nhưng bị Triệu Khải Minh đè tay lại, An Hòa chờ mong nhìn côn th*t thô to nói:
“Thầy làm ơn dùng đại côn th*t xử phạt em thật mạnh đi.”
“Tí tách”, lại thêm một tiếng nước rơi xuống sàn vang lên, sau đó âm thanh trở nên nhanh dần. Lúc này không chỉ có nước từ phân thân rơi xuống mà có cả ở tiểu huyệt phía sau chảy ra. Triệu Khải Minh sờ soạng mông của An Hòa, quả nhiên đã ướt nhẹp rối tinh rồi mù.
“Nhanh như vậy, xem ra bệnh của bạn học An đã trở nên nghiêm trọng.”
Triệu Khải Minh cầm phân thân thô to nói: “Bây giờ nhận lấy sự trừng phạt của thầy đi, bạn học *** đãng.”
An Hòa khẩn thiết muốn nhận trừng phạt của “thầy giáo” rướn người lên phía trước. Triệu Khải Minh kéo đùi của An Hòa lên cao, nhắm ngay miệng huyệt đang mấp máy đâm mạnh vào. Tiểu huyệt ướt nhẹp hoàn toàn không cần khuếch trương dạo đầu, vì là trừng phạt nên Triệu Khải Minh cũng không ôn nhu mà mạnh bạo đâm chọc.
“A!”. An Hòa không nhịn được kêu lên, lại lập tức cắn môi không dám phát ra tiếng động.
Triệu Khải Minh mạnh bạo đâm vài cái, không nghe thấy tiếng kêu *** đãng của An Hòa cảm thấy không quen, nắm mặt bóp miệng của An Hòa:
“ Thích sự trừng phạt của thầy không Sao không nói tiếng nào, không hài lòng sao”
“Không, không, không có…thầy ơi, em…em sai rồi ~, thầy tiếp tục đi ~.” An Hòa vừa nói vừa thở dốc.
Triệu Khải Minh lại đưa đẩy ra vào, liếm liếm bờ môi bị cắn rách của An Hòa:
“Nhìn thái độ biết nhận sai của em, thầy sẽ thưởng cho em, em chỉ cần ngoan ngoãn đón nhận là được rồi.”
An Hòa vịn lấy giá sách, tư thế đứng một chân không dễ giữ thăng bằng, huống chi chân của cậu đã bắt đầu mềm nhũn mất đi sức lực. Dù có dựa vào giá sách và Triệu Khải Minh, An Hòa cũng không đứng nổi nữa. Nhưng nghĩ đến phần thưởng kịch liệt tiếp theo, An Hòa lại không muốn kêu dừng lại.
Triệu Khải Minh đang ôm một bên đùi nên dễ dàng phát hiện An Hòa cả người căng cứng và bắp thịt vô lực run rẩy, vì vậy Triệu Khải Minh nâng chân bên kia lên làm hai chân của An Hòa quấn vòng quanh eo mình, chính mình ôm lấy An Hòa. Tư thế này khiến trọng lượng của An Hòa đều đặt trên người của Triệu Khải Minh, hơn nữa còn làm cho đại côn th*t đâm vào càng sâu.
Không được bao lâu An Hòa hoàn toàn quên mất chính mình đang ở trong thư viện, đứt quãng rên rỉ:
“A ~, thật thích, thật sâu a~, thầy thật giỏi, đại côn th*t của thầy thật thô to, đâm chết em, tiểu huyệt muốn hỏng mất, a ~.”
“Thật là một sinh viên *** đãng, thầy dạy em như thế nào Nói lớn tiếng như vậy không sợ người khác đến sao Hay là em thật ra rất muốn người khác đến xem bộ dáng đâm đãng của mình”
Triệu Khải Minh nâng mông của An Hòa ôm toàn thân của cậu vào trong lòng rồi đi ra ngoài. An Hòa khẩn trương cả người đều căng cứng lại, trong dũng đạo phía sau truyền đến từng đợt khoái cảm co rút ngày càng nhanh, An Hòa không biết nên dừng lại hay tiếp tục nhưng cậu biết mình không có cách nào dừng được. Chỉ cần nghĩ đến sẽ có người nhìn thấy phản ứng đói khát của mình, An Hòa vừa sợ vừa chờ mong.
“Nhìn đi, dưới đất đều là *** thủy của bạn học An, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào Người đến người đi trong thư viện lúc nào cũng có thể xuất hiện ở đây, em lại dám ở đây phát tình, *** thủy chảy đầy trên sàn, chờ bất cứ người đàn ông nào đến dùng đại côn th*t của bọn họ hung hăng cắm vào tao huyệt của em.”
An Hòa xấu hổ chảy nước mắt nhưng lại nói theo ý của Triệu Khải Minh:
“Vâng, em là tiểu *** đãng luôn muốn đàn ông thao. Thầy ơi nhanh lên, em muốn đại côn th*t của thầy đâm tao huyệt, muốn bị nhiều người vây xem, xem thầy thao tao huyệt của em, xem tao hóa phát tao.”
Triệu Khải Minh nghe An Hòa *** đãng kêu cũng chịu không nổi, nhanh chóng đưa đẩy vài cái rồi bắn ra, sau đó buông An Hòa xuống dựa vào tường thở dốc. An Hòa không chỉ phóng đãng mà còn phối hợp cùng Triệu Khải Minh vô cùng ăn ý, dù là *** từ lãng ngữ hay là kích thước phía dưới đều vô cùng phù hợp, thật sự là khiến hắn luyến tiếc buông ra.
An Hòa ngồi dưới sàn đợi dư vị sau khi cao trào qua đi, dần dần khôi phục đầu óc, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của mình mà sợ hãi. Nếu thật sự có người nhìn thấy không chừng sẽ bị lên trang nhất vào ngày mai. Nhưng vừa nghĩ đến loại kích thích này, cậu lại có cảm giác động tình. Vì thế An Hòa đứng lên cúi người xuống hai tay vịn vào giá sách, nâng mông cao lên nói với Triệu Khải Minh:
“Thấy ơi, em còn muốn ~~~.”
Bàn tay của Triệu Khải Minh đánh lên cái mông ướt đẫm của An Hòa phát ra tiếng vang thanh thúy:
“Dâm đãng như vậy, muốn ép khô thầy sao.”
“Đúng vậy, muốn dịch thể của thầy lấp đầy bên trong trực tràng để em mang về nhà.”, An Hòa lắc lắc mông lộ ra tiểu huyệt ý đồ câu dẫn Triệu Khải Minh.
Triệu Khải Minh tách hai cánh mông đầy thịt ra đâm thẳng côn th*t vào:
“Thật muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng *** đãng này của em, ngoan ngoãn ngậm chặt, thầy đem dịch thể cho em hết.”
An Hòa bị đưa đẩy đâm chọc kịch liệt, hai đầu nhũ đứng thẳng trước ngực ma sát liên tục vào giá sách. Tiểu huyệt cũng theo từng đợt kích thích mà co rút cành nhanh, kẹp Triệu Khải Minh thích muốn điên lên.
Hai người đang say sưa chiến đấu bỗng nhiên giọng phát thanh vang lên:
“ Các bạn sinh viên chú ý, thư viện sắp đóng cửa, mong các bạn ra về đúng giờ.”
Hai người nghe xong ngây ngẩn cả người, An Hòa nhớ lại hôm nay là thứ sáu, thư viện sẽ đóng cửa sớm hơn bình thường để kiểm tra.”
An Hòa khóc nức nở kêu lên: “Anh mau đi ra, mau đi ra.”
Nếu thật sự bị người khác nhìn thấy, An Hòa sợ sẽ không thể tiếp tục học ở trường.
Triệu Khải Minh nhanh chóng hoàn hồn:
“Đừng lo lắng quá, anh biết một lối đi thoát hiểm sẽ không đóng cửa, lát nữa từ đường đó đi ra về là được.”
“Nhưng mà…lát nữa sẽ có người đến kiểm tra.” An Hòa không yên lòng nói.
Triệu Khải Minh đỡ vòng eo mềm nhũn của An Hòa, đem người ôm vào lòng:
“Vậy mình đi đến chỗ sẽ không ai tìm được.”
Theo bước chân của Triệu Khải Minh, An Hòa ở trong lòng hắn lắc lư lên xuống, ở phía dưới côn th*t ra ra vào vào tiểu huyệt, chảy ra một bãi *** thủy.
Đèn trong lối thoát hiểm được điều khiển bằng âm thanh, Triệu Khải Minh đi rất nhẹ nên đèn không sáng lên. Đến chỗ rẽ gần cầu thang có một cái bàn học, không biết vì sao lại để ở đây, lại rất sạch sẽ. Triệu Khải Minh cởi áo sơ mi của mình trải lên bàn rồi để An Hòa nằm lên.
“Nơi này sẽ không bị ai phát hiện.”
An Hòa hôn miệng của Triệu Khải Minh, lúc nãy sắp cao trào bị cắt ngang, bây giờ An Hòa càng thêm cơ khát khó chịu, không muốn nói gì nhiều chỉ muốn Triệu Khải Minh hung hăng thao cậu. Đôi môi tách ra phát ra một tiếng “Ba” làm đèn bật sáng chiếu lên khóe miệng óng ánh *** mỹ.
Triệu Khải Minh đặt An Hòa nằm nghiêng, nâng một chân đặt lên vai mình, hướng về phía trước đâm mạnh vào thẳng đến chỗ sâu nhất.
An Hòa nắm lấy cạnh bàn, dũng đạo bị ma sát thời gian dài hơi tê dại, nhưng cảm giác hưng phấn vẫn truyền đến, tiểu huyệt co rút ngày càng nhanh, khoái cảm càng nhiều.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, đây là một nữ giáo sư, giày cao gót không làm khó được bước đi uyển chuyển của cô ấy. Âm thanh vang lên từ xa đến gần rồi dần dần nhỏ lại, rất nhanh liền đi mất.
Tổng cộng cũng không quá hai phút, An Hòa gắt gao che miệng của mình không dám phát ra âm thanh. Đưa đẩy mạnh bạo phía sau nãy giờ cũng không ngừng lấy một giây, khoái cảm bao phủ toàn thân của An Hòa, cậu nhắm mắt đạt đến cao trào lần thứ ba. dương v*t run rẩy tràn ra một chút chất lỏng, An Hòa đã đến cực hạn, có thể tưởng tượng được nếu tiếp tục cao trào lần nữa cậu sẽ không bắn ra được gì.
Triệu Khải Minh nắm lấy đùi của An Hòa vuốt ve, ngón tay hữu lực xoa nắn khắp nơi để lại đầy dấu vết xanh tím. Triệu Khải Minh đưa đẩy ra vào nhanh hơn, rốt cuộc bắn ra giữ đúng lời hứa dùng dịch thể lấp đầy toàn bộ dũng đạo vừa nóng vừa ướt đẫm của An Hòa. Triệu Khải Minh rút côn th*t đã mềm một nửa ra nói:
“Kẹp chặt lại, về đến nhà thầy còn kiểm tra đó.”
An Hòa run rẩy cố co rút kẹp chặt tiểu huyệt nhưng vẫn có một ít dịch thể chảy ra:
“Thầy ơi, kẹp không được ~.”
Triệu Khải Minh cười cười lấy ra một cái trứng rung:
“Nhìn nè, mới mua xong liền có cơ hội dùng tới rồi.”
Trứng rung không lớn lắm nhưng vừa đủ để ngăn chặn dịch thể chảy ra từ tiểu huyệt.