Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Luật sư do dự mãi, “Sếp Lâm à, tôi muốn nhắc nhở anh..”

“Không cần nói nữa.” Lâm Thiên từ chối lời khuyên của anh ta, “Nếu như đến mắt nhìn người tôi cũng không có, thì tôi đã không thể ngồi ở vị trí này.”

Anh biết luật sư La muốn tốt cho mình, hơn nữa bởi vì thiên tính nghề nghiệp, nên khó tránh khỏi sẽ nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn. Lâm Thiên làm vậy có thể nói là chỉ có hại chứ không có lợi, cho nhiều tiền như vậy, bản thân thì tay trắng? Luật sư La không tài nào hiểu được, anh cũng biết đó giờ Lâm Thiên nói một không nói hai, không có chuyện đổi ý, chuyện anh đã quyết làm thì nhất định sẽ làm.

Hơn nữa đó là tiền của anh, anh muốn cho ai thì cho, mình không có quyền quyết định thay anh.

Nghĩ tới đây, luật sư La bắt đầu dự tính bản thỏa thuận chính thức, trước khi Lâm Thiên tan làm, nhanh chóng đưa cho anh hai bản thỏa thuận giống nhau. Lâm Thiên đang định ký tên, đã rút bút máy ra rồi, lại ngẩng đầu lên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, luật sư La tốt nghiệp đại học Munich nhỉ.”

Luật sư La gật đầu “Vâng”. Anh không biết Lâm Thiên hỏi câu này để làm gì.

“Vậy cậu giúp tôi dịch một bản thỏa thuận sang tiếng Đức nhé, nếu không anh ấy không chịu ký đâu.” Lâm Thiên biết rõ tính bác sĩ Phó, nếu là bản thỏa thuận anh cho đi một phần tài sản, nhất định bác sĩ Phó sẽ không ký.

Cơ mặt luật sư La giần giật, cắn răng nói: “Được, cơ mà bản thỏa thuận này dài, tôi muốn mang về văn phòng luật, buổi chiều sẽ đưa lại cho anh.”

“Được rồi,” Lâm Thiên liếc mắt nhìn đồng hồ, tùy ý khoát tay, “Giờ anh quay về văn phòng luật nhỉ, có cần tôi tiễn một đoạn không?”

Văn phòng luật của luật sư La cùng hướng với bệnh viện, vậy nên Lâm Thiên tiện đường đưa anh ta trở lại.

Trên xe cũng có rất nhiều bánh cưới, Lâm Thiên mở to mắt đếm đếm, trong đầu tự nhiên lóe lên một ý nghĩ. Anh bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, anh cũng không rõ giờ bác sĩ Phó bận hay rảnh. Bởi vậy nên Lâm Thiên chỉ nói mình có mang bánh cưới qua, có nên phát cho các đồng nghiệp hay không, đến khi tới phải xem ý bác sĩ Phó thế nào nữa.

Bình thường lúc Lâm Thiên tới, nếu như bác sĩ Phó hôm nay không đi chẩn bệnh, thì vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, dường như ca phẫu thuật hôm nay rất thuận lợi, lúc Lâm Thiên tới còn chưa đến 11 rưỡi, nhưng bác sĩ Phó đã ra khỏi phòng phẫu thuật đi về phía văn phòng rồi, hắn thấy tin nhắn Lâm Thiên, còn chưa kịp trả lời.

Hiếm có dịp thấy Kẹo Sữa không ở trước cửa phòng phẫu thuật đợi chủ nhiệm, bác sĩ Tiểu Chu đi sau hắn báo cáo tình huống gần đây ở khu bệnh nhân, theo sau lưng Phó Tinh Hà còn có thực tập sinh mới tới, vừa thấy Lâm Thiên đã mở to mắt đầy kinh ngạc.

Bình thường làm việc ở viện thường xuyên thấy chủ nhiệm cũng thuộc cấp bậc soái ca, nhưng Phó Tinh Hà tuy đẹp trai, lại không có ai dám tự ý tiếp cận hắn, dần dà, Phó Tinh Hà trong lòng họ như “lan trong rừng vắng”, chỉ có thể phóng mắt ngắm nhìn chứ không thể khinh nhờn, liếc mắt nhìn, cảm thán đôi câu là xong. Nhưng với Lâm Thiên, bởi bình thường luôn có chủ nhiệm đứng chắn, nên đây là lần đầu tiên họ thấy anh ở khoảng cách gần như vậy.

Bởi Lâm Thiên cao nên mọi người phải ngước mắt lên nhìn anh. Tất cả đều tò mò muốn ngắm nhìn gương mặt Lâm Thiên, duy chỉ bác sĩ Tiểu Chu là nhìn chòng chọc chiếc túi Lâm Thiên mang theo, cái mũi giần giật, sao không có mùi gì thế nhỉ? Bữa nay Kẹo Sữa nấu món gì vậy ta? Cô lại cẩn thận hít hà, híp mắt vươn đầu nhìn, trông không giống hộp giữ ấm, ầy, màu đỏ, có món gì ngon vậy?

Hiển nhiên Phó Tinh Hà biết anh cầm gì trên tay, hắn nhận lấy chiếc túi từ trong tay Lâm Thiên, lấy mấy hộp bánh cưới ra, chia cho bác sĩ Tiểu Chu và các thực tập sinh. Sau đó hắn đưa cả chiếc túi cho Tiểu Chu, đoạn nói: “Giúp tôi chia cho mọi người trong khoa.”

Bác sĩ Tiểu Chu trố mắt nhìn, hai tay run rẩy nhận lấy chiếc túi. Hai bác sĩ thực tập đứng bên cạnh cũng nhìn nhau, đều trông thấy vẻ mặt kinh hoàng của đối phương, họ ngẩn ra: “…Bánh, bánh cưới?”

“Chủ nhiệm… anh.. anh cưới rồi ạ?” Bác sĩ Tiểu Chu liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Kẹo Sữa, nhất thời cả kinh, chủ nhiệm cũng có, nhưng hắn đeo trên cổ, bình thường đều giấu sau lớp áo, lúc thay đồ phẫu thuật có thể thấy sợi dây trên cổ hắn cũng có một chiếc nhẫn.

Phó Tinh Hà bình tĩnh ừ một tiếng, “Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Hai người rời khỏi bệnh viện, bình thường buổi trưa khoa não rất vắng vẻ, nhưng hôm nay lại không ai nghỉ ngơi, ai nấy đều ngẩn người nhìn hộp bánh cưới trong tay, nhất thời chưa thể tiếp thu tin tức nặng ký chủ nhiệm đã kết hôn này.

“Ủa kết hôn thế nào? Nước mình cho phép kết hôn đồng giới rồi à???”

“Chủ nhiệm du học Mỹ về mà, nói không chừng đăng ký rồi cử hành hôn lễ ở nước ngoài rồi ý.”

“Bác sĩ Chu, chuyện này là thật à? Chủ nhiệm tự tay giao bánh cưới cho chị, bảo chị phát cho bọn em á?”

Bác sĩ Tiểu Chu lườm một cái, “Không thật chẳng lẽ giả, thôi thôi ngạc nhiên gì nữa, thời buổi nào rồi, người ta kết hôn thôi mà. Với cả chủ nhiệm không tổ chức tiệc cưới đâu, cũng chẳng cần phải làm lễ với mấy cậu làm gì, người ta nên làm gì thì làm thôi, đừng to nhỏ nữa, cẩn thận để chủ nhiệm nghe thấy!”

Cô vừa nói vậy, mọi người lập tức không bàn tán nữa. Tất cả mọi người đều biết chủ nhiệm thích đàn ông, cũng có bạn trai rồi. Nhưng chuyện này cũng đâu phải chuyện quá vẻ vang gì đâu cơ chứ? Bình thường kết hôn đồng giới đều che che giấu giấu kia mà? Nhưng chủ nhiệm thì ngược lại, gióng trống khua chiêng cả lên, còn phát bánh cưới cho cả phòng! Trải qua thời gian dài như vậy, tuy rằng vẫn có người không ủng hộ, nhưng không còn phản cảm như lúc mới đầu nữa, lại thêm họ thường thấy Lâm Thiên tới đón chủ nhiệm tan làm, biết hai người tình cảm rất tốt đẹp, hơn nữa cũng không có gì khác biệt, chỉ là hai người đàn ông mà thôi.

Phó Tinh Hà cảm thấy chuyện này chẳng có gì là lạ cả, hắn vốn là người làm theo ý mình, người khác nói gì không liên quan tới hắn, hắn chỉ mượn lý do này để tuyên bố rằng mình đã kết hôn mà thôi.

Về đến nhà, hai người dùng bữa đơn giản rồi nghỉ trưa. Một giờ rưỡi lại rời giường, sau khi đưa bác sĩ Phó tới bệnh viện, Lâm Thiên lại bảo lão Ngô đưa anh tới văn phòng luật của luật sư La.

Văn phòng làm việc của luật sư La tọa lạc tại một cung đường trong trung tâm thành phố, căn phòng không mấy lớn nằm trên lầu hai, phải đi thang máy lên. Cả văn phòng luật chỉ có anh và hai nhân viên khác, vẫn là Lâm Thiên bỏ tiền ra. Văn phòng luật này không tiếp nhận những vụ án khác, chỉ phụ trách tình trạng tài chính của Lâm Thiên, có thể nói làm việc riêng cho Lâm Thiên.

Lúc Lâm Thiên tới, luật sư La đưa bản thỏa thuận đã được phiên dịch xong cho Lâm Thiên xem qua, còn đưa cho Lâm Thiên một bản bằng tiếng Trung để anh đối chiếu. Mặc dù Lâm Thiên có thiên phú trong việc học tập, nhưng tiếng Đức là một trong những thứ tiếng khó nhất thế giới, anh cũng không biết nó. Anh vốn không có thời gian đi học, bởi vậy nên anh cho rằng bác sĩ Phó bận như vậy, chắc cũng không biết đâu.

Anh hài lòng cầm bản thỏa thuận rời đi, thầm nghĩ lý do để lừa bác sĩ Phó ký vào.

Buổi chiều, lúc Lâm Thiên tới bệnh viện, gặp phải mấy bác sĩ và y tá ở khoa não, ánh mắt họ nhìn anh có vẻ khác thường.

Nhưng Lâm Thiên không để ý chút nào, đón được bác sĩ Phó liền đi ngay. Những người tan tầm cùng thời điểm đi theo sau lưng họ, thấy hai người ra khỏi viện liền lên một chiếc siêu xe. Có người không biết rõ tình huống, không nhịn được mà huých khuỷu tay sang người đồng nghiệp bên cạnh, “Nhà chủ nhiệm giàu vậy à? Đi siêu xe, còn thuê tài xế nữa?”

Có người biết chuyện nói: “Mấy chế chưa biết rồi. Kia không phải xe của chủ nhiệm đâu, xe của “vị kia” nhà chủ nhiệm đó.” Anh ta mờ mịt nói.

Có người am hiểu xe cộ nói: “Kia không chỉ là siêu xe đâu, chỉ sợ cả thành phố có mỗi một chiếc thôi ý, mấy chế xem tạp chí tài chính không, vị kia nhà chủ nhiệm mở công ty, là ông chủ lớn đó!”

Mà chiếc xe này bởi vì quá dài, nên bệnh viện không cho phép đỗ lại, để tránh ách tắc giao thông, con đường xung quanh bệnh viện cũng không cho phép đỗ xe. Bởi vậy nên lão Ngô trong lúc đợi, đành phải lái xe vòng vèo, tính đến khi nào gần đến giờ, thì vòng trở lại bệnh viện là được rồi.

Lão Ngô ngồi phía trước, có vách chắn giữa dãy tài xế và chỗ ngồi phía sau, Lâm Thiên và bác sĩ Phó an vị phía sau, hai chiếc ghế rộng rãi xa hoa không ngồi, lại chen chúc ngồi một ghế.

Lâm Thiên không biết phải làm thế nào để đưa bản thỏa thuận cho bác sĩ Phó ký, trong lòng thầm tính toán hay là dụ dỗ bác sĩ Phó lên giường trước, sau đó đưa bút để bác sĩ Phó mơ mơ hồ hồ ký tên vào nhỉ.

Phó Tinh Hà nhìn vẻ mặt anh liền biết trong lòng anh có tâm sự, bèn hỏi: “Em có chuyện muốn nói với anh à?”

Lâm Thiên mất tập trung đáp ừ một tiếng, sau đó vội vã lắc đầu, “Không ạ!”

Phó Tinh Hà nheo mắt lại, Lâm Thiên vội vã bù đắp ý: “Có chút việc.. anh à, để về nhà em kể với anh..”

Lúc anh bảo luật sư La làm bản thỏa thuận thái độ vô cùng quả quyết, nhưng chỉ Lâm Thiên mới biết bác sĩ Phó sẽ không đời nào ký vào bản thỏa thuận bất bình đẳng như vậy. Nói không chừng hắn sẽ còn mắng anh, nhưng Lâm Thiên suy nghĩ vô cùng đơn giản, anh chỉ muốn giao toàn bộ mọi thứ mình có cho Phó Tinh Hà.

Nói cách khác, nếu anh không phải một nhà đầu tư thương mại, không biết kiếm tiền, cũng không có xuất thân như vậy, anh không có tiền, chỉ có hai mươi ngàn tiền dư, thì anh cũng sẽ không chút do dự đưa cả hai mươi ngàn này cho Phó Tinh Hà.

Nhưng tình huống bây giờ là, anh là một đại phú ông, khối tài sản ẩn mình của anh chắc chắn có thể coi là giàu có, nhưng Lâm Thiên biết, dù là hai mươi ngàn hay là vài trăm triệu, thì Phó Tinh Hà cũng sẽ không nhận.

Lâm Thiên không nhịn được thở dài, Phó Tinh Hà nhìn vẻ mặt phiền muộn của anh, chân mày khẽ chau lại, hỏi lại một lần nữa: “Lâm Tiểu Thiên, em nói thật với anh đi, rốt cuộc là làm sao? Trong nhà em có chuyện gì à?”

Theo Phó Tinh Hà, có thể khiến Lâm Thiên phiền muộn như vậy chỉ có thể là chuyện bố mẹ anh.

Lâm Thiên lắc đầu nói: “Không ạ.” Anh hé miệng, muốn nói rồi lại thôi, “Chuyện đó… anh à, để về rồi em nói với anh có được không. Em vẫn chưa nghĩ ra..” Xe giảm tốc đột ngột, khẽ giật lên một cái, Lâm Thiên dựa vào lồng ngực, ôm lấy eo hắn, phát sầu vì không biết nói chuyện này thế nào.

Xe lái về tới nhà, lần này Lâm Thiên không còn chỗ để trốn nữa rồi. Phó Tinh Hà bước vào thư phòng, Lâm Thiên lấy tập văn kiện ra, thầm nghĩ xem giờ bịa lý do gì mới tốt. Nếu như bác sĩ Phó hỏi đây là cái gì, anh nên trả lời sao đây.

Phía thư phòng không có động tĩnh, Lâm Thiên biết bác sĩ Phó đang đợi anh đi vào chủ động nói cho hắn.

Anh ngẩn người nhìn chòng chọc bản thỏa thuận suốt mấy phút liền, vẫn không có chút ý tưởng nào.

“Lâm Tiểu Thiên”. Bên trong vang lên tiếng gọi, Lâm Thiên khẽ dạ một tiếng, cầm bản thỏa thuận đứng dậy, “Em vào ngay đây.”

Anh lén lút giấu bản thỏa thuận sau lưng, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, từ từ đi vào, Phó Tinh Hà nhìn về phía anh: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”

Lâm Thiên ấp úng, đi tới ngồi xuống đùi hắn.

Phó Tinh Hà chú ý tới đồ anh cầm trên tay, liếc mắt nhìn sang, nói: “Cái này à?”

Lâm Thiên vâng một tiếng, Phó Tinh Hà vươn tay nói: “Cho anh xem chút nào.” Hắn không biết Lâm Thiên có chuyện gì mà dè dè dặt dặt như vậy.

“..Dạ.” Lâm Thiên yếu ớt đáp, anh lật bản thỏa thuận tới trang cuối, chỉ vào chỗ ký tên đang bỏ trống, “Anh à, anh ký tên vào đây là được rồi.”

Phó Tinh Hà thấy Lâm Thiên đã ký tên ở vị trí bên cạnh, lại thấy anh để lại khoảng trống cho mình ký tên, bình thường hắn sẽ không tùy tiện ký tên vào những bản hợp đồng không minh bạch, nhưng nếu bản thỏa thuận này là Lâm Thiên đưa cho hắn ký, đương nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng Phó Tinh Hà vẫn cần biết rõ rốt cuộc đây là cái gì, mà khiến Lâm Thiên có thái độ như vậy.

Lâm Thiên không chịu tiết lộ, mở nắp bút ra nói: “Anh ký tên đi, anh tin em, ký rồi không có gì xấu đâu.”

Lần này Phó Tinh Hà không truy hỏi nữa, quét mắt nhìn một lượt. Cuối cùng lật lên trang đầu tiên. Hắn nhận ra đây là bản thỏa thuận trao tài sản, chỉ cần hắn ký tên vào, như vậy toàn bộ số tài sản được liệt kê ở tám trang sau sẽ thuộc về hắn. Phó Tinh Hà đọc hiểu được, nhưng Lâm Thiên không biết hắn có thể hiểu. Bởi vậy nên Lâm Thiên chỉ thấy bác sĩ Phó không nói lời nào đặt bản thỏa thuận xuống bàn, vẻ mặt u ám không rõ.

Lâm Thiên có chút bất an nhìn hắn, anh nắm lấy tay hắn, “Anh à..”

Vẻ mặt Phó Tinh Hà không biểu hiện gì cả, Lâm Thiên sợ nhất là khi hắn như vậy, anh không nhịn được nắm chặt lấy bàn tay hắn, chiếc nhẫn lạnh băng trên tay anh chạm vào tay Phó Tinh Hà, như nhắc nhở hắn điều gì đó.

“Em dựa vào đâu mà bảo anh ký cái này?”

Lâm Thiên thấp thỏm trong lòng, chắc là bác sĩ Phó biết tiếng Đức, nhất định hắn đọc được, chứ không phải đang gạt anh.

“… Anh tức à?”

“Em nói xem?” Phó Tinh Hà nhìn chòng chọc vào mắt anh.

“Em…” Lâm Thiên hé miệng, lại nhận ra mọi lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt lên dù chỉ là một chữ.

Đổi lại thành cặp vợ chồng bình thường khác, nếu đối phương đưa ra bản thỏa thuận như vậy, chỉ sợ người kia sẽ hớn hở ký tên vào, nhưng đổi lại thành Phó Tinh Hà, Lâm Thiên cũng không ngạc nhiên khi hắn có thái độ như vậy.

Nhưng anh cứ đinh ninh cùng lắm bác sĩ Phó chỉ không ký tên vào rồi mắng anh một trận thôi, chứ không ngờ bác sĩ Phó lại tức giận như vây, hơn nữa anh tính trăm phương ngàn kế, cũng không tính tới việc bác sĩ Phó lại biến thái như vậy, còn hiểu cả tiếng Đức.

Lâm Thiên hốt hoảng ngước đầu lên hôn hắn, “Anh à, anh đừng giận em nữa, chúng ta kết hôn rồi, em là người của anh, em đưa đồ của mình cho anh là nên làm mà.”

“Nên làm là cái gì chứ?” Phó Tinh Hà để mặc anh hôn lung tung lên mặt, hỏi ngược lại anh, “Em đã bàn bạc gì với anh chưa?”

“Em…” Lâm Thiên chần chừ, chủ động chịu thua nói, “Em không bàn bạc với anh, là em không đúng, chẳng phải là em sợ anh không đồng ý hay sao..”

“Nên em lấy một bản thỏa thuận tiếng Đức đưa cho anh? Không nói rõ đã bảo anh ký tên vào, Lâm Tiểu Thiên à, em có biết, nếu như hôm nay anh không biết tiếng Đức, như vậy anh sẽ tin tưởng em, nhất định sẽ ký tên vào bản thỏa thuận này.”

Lâm Thiên cẩn thận tìm kiếm gì đó trong đôi mắt hắn, miệng không xác định nói: “Cái đó, hay là em đi đổi một bản thỏa thuận bằng tiếng Nga nhỉ? Anh à, đừng nói anh cũng biết cả tiếng Nga nữa nhé.”

Phó Tinh Hà bị logic của anh làm tức đến bật cười, “Lúc em bàn chuyện làm ăn cũng dùng cách này à? Cũng chơi xấu như vậy? Hử?”

“Đâu có đâu, em chỉ chơi xấu với anh thôi, anh ký đi mà anh ký đi mà,” Lâm Thiên tỳ cằm lên bả vai hắn, chơi xấu mà làm nũng với hắn.

Phó Tinh Hà giữ thái độ kiên quyết, “Đừng có mơ.”

Lâm Thiên sốt ruột nói: “Anh đưa hết cúp của anh cho em rồi, sao em không thể đưa những thứ này cho anh chứ?”

“Cúp nó như những thứ này của em sao?” Hắn biết tiếng Đức, nhưng không thông thạo, chỉ có thể nói là hiểu sơ, nhưng những điều bất bình đẳng trong bản thỏa thuận này của Lâm Thiên cũng đủ khiến điên người rồi. Phó Tinh Hà không hề bị lay động, hắn cho rằng, sở dĩ Lâm Thiên làm vậy, là bởi Lâm Thiên vẫn còn bất an, muốn dùng những thứ này hòng giữ hắn lại.

“Sao lại không giống chứ,” Lâm Thiên nói chắc như đinh đóng cột, “Đều là những thứ mình cố gắng để có được, những chiếc cúp, những giải thưởng anh nỗ lực đổi lấy, cùng với những thứ em cố gắng đạt được, nếu anh đã đưa tất cả những giải thưởng anh nỗ lực giành lấy cho em rồi, em đưa những của cải mình cố gắng có được cho anh thì cũng có gì đáng trách đâu. Đây là trao đổi đồng giá mà.”

“Anh không rảnh tranh luận với em” Nếu như Lâm Thiên nhất định dùng cái logic “Trao đổi đồng giá” để tranh luận với hắn, hắn không nói lại anh được, cũng chẳng có hứng thú.

“Cái kia..” Lâm Thiên he hé miệng, còn muốn biện luận nữa, thuyết phục bác sĩ Phó ký tên vào. Nhưng Phó Tinh Hà không nhiều lời chặn cái miệng đang léo nhéo của anh lại, một tay gạt hết ống đựng bút, các tài liệu và bệnh án sang một bên, tay còn lại đẩy anh xuống bàn.

Lâm Thiên bị hành động đột ngột này của hắn làm cho bối rối, chẳng bao lâu bị hắn hôn đến không thở nổi, não thiếu oxy, những logic hùng hổ dọa người kia bay mất sạch.

Qua hồi lâu, Phó Tinh Hà mới buông anh ra, hai má Lâm Thiên đỏ bừng, đôi mắt lóng lánh kháng nghị nhìn hắn: “Anh chơi xấu!” Bác sĩ Phó thật xấu tính, biết anh không chống lại được cái này, còn lấy sắc ra dụ anh!

“Chỉ em mới được phép vô lại với anh, chứ không cho anh vô lại với em hả?” Phó Tinh Hà vươn tay lau khóe mắt anh, “Em lấy đâu ra cái hiệp ước bất bình đẳng như vậy hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui