Ngày dài tháng trôi, một tháng nữa lại trôi qua.
Chính bởi vì Sở Trạch Hiên nghĩ Thư Di sẽ tự ti, không muốn lộ bụng bầu cho nên mới nhanh chóng làm thủ tục đăng kí rồi cử hành lễ cưới sớm như vậy.
Ngồi trong phòng chờ, Thư Di thất thần trước gương, bây giờ nhìn cô thật khác, xinh đẹp rạng ngời hơn so với ngày bình thường.
Cô khoác trên mình chiếc váy cưới cúp ngực trễ vai, làn da trắng hồng ở cầu vai lộ ra trông thật quyến rũ, tóc búi rối khá gọn gàng, trên đầu đã đính khăn cô dâu, nhìn cô bây giờ không khác gì một nàng tiên giáng trần.
Hôm nay Tử Hàm và Viên Viên làm phù dâu, Tử Hàm cô nghe Viên Viên kể lại đã trúng tiếng sét ái tình với chủ biên mới nhậm chức tại toà soạn của cô ấy.
Trước đó còn trốn chạy đủ đường vậy mà giờ đây lại chịu khuất phục dưới móng vuốt sắc nhọn của chàng trai kia.
Còn Viên Viên khi nghe cô đề cập đến vấn đề tình yêu thì lại cứ lảng tránh.
“Thôi mà… chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được đâu… vạn sự tuỳ duyên thôi nha… mình ra ngoài đây…”
“Này… này… Viên Viên…”
Thư Di khản cả cổ họng để gọi Viên Viên nhưng cô nàng vẫn cố giả điếc, không nghe thấy gì mà chạy thẳng ra bên ngoài.
Tiếp đó, Cận Thiếu Phong mặc trên mình bộ suit đen cùng Tâm Dao đi vào…vừa vào đến cửa Tâm Dao đã kinh ngạc hét lên.
“Woa… mẹ ơi, mẹ đẹp quá! Chắc chắn baba sẽ ngất trên cành quất cho mà xem!”
Thư Di bật cười trước mấy lời nói bông đùa của cô bé, cô dịu dàng ngước ánh mắt nhìn Cận Thiếu Phong.
Anh cũng trìu mến nhìn lại, cô cảm thấy giống như thời gian đang ngừng trôi tại thời điểm này, cô ước gì cô có thể yêu Cận Thiếu Phong trước khi yêu Sở Trạch Hiên, cô ước bản thân mình dám mạnh mẽ đối mặt.
Nếu có kiếp sau, cô ước mình sẽ đủ dũng cảm để bù đắp tổn thương mà mình đã gây ra cho Cận Thiếu Phong.
Cận Thiếu Phong phát hiện ánh mắt cô đã bắt đầu nhoè đi, nhẹ nhàng tiến đến lau vội rồi an ủi.
“Thôi nào… hôm nay là ngày vui của em mà… đừng khóc… khóc sẽ xấu lắm đấy biết không?”
Thư Di sụt sùi đứng hẳn người dậy, bước tới ôm nhẹ Cận Thiếu Phong vào lòng.
“A Phong… em không biết nói gì ngoài hai từ cảm ơn với anh…”
“Em mong anh sẽ nhanh chóng tìm được nửa kia của cuộc đời mình…”
“Ừm… cảm ơn em… chúc em hạnh phúc”
Sau đó, Cận Thiếu Phong đưa Tâm Dao trở ra bên ngoài sảnh khách sạn, anh gửi con bé cho bà nội của cô bé, còn mình thì tranh thủ đi kiểm tra lại số lượng rượu vang đỏ đã cấp đến khách sạn này lần cuối trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Giờ lành đã đến, Sở Trạch Hiên một thân tây trang đứng nghiêm chỉnh ở bục nhà thờ đợi Thư Di, cô được ba Sở Hạo cũng chính là ba chồng của cô dẫn vào.
Đứng trước mặt anh, cô không kiềm chế được nước mắt mà cứ tuôn ra, anh cũng vậy, anh hạnh phúc đến nỗi mà không thốt lên lời.
Những người ngồi ở phía dưới cũng cảm động không kém.
Mạc Tinh Tuyết ôm bụng bầu dựa đầu vào vai Cố Ngạn mà thì thầm.
“Cuối cùng Trạch Hiên và Thư Di cũng đã đến được với nhau sau bao nhiêu sóng gió.
Trông họ thật đẹp đôi!”
Ngay cạnh đó, Tiểu Kiệt và Tâm Dao mắt chớp chớp liên tục khi thấy anh và cô cử hành hôn lễ ở phía trên.
Tiểu Kiệt nhân cơ hội không có ai để ý liền quay sang nói nhỏ với Tâm Dao.
“Tâm Dao, mai này cậu có muốn có một hôn lễ hoành tráng và lộng lẫy như thế này không?”
“Có chứ… mình rất mong chờ nha!”
Tiểu Kiệt ngay khi nhận được câu trả lời của Tâm Dao, khoé miệng nhỏ của cậu nhẹ nhàng dương lên, cậu nhanh chóng tự nói với lòng mình rằng nhất định sau này sẽ khiến Tâm Dao hạnh phúc hơn cả mẹ của cô bây giờ.
Lúc này, Sở Trạch Hiên mới đưa tay ra bắt lấy bàn tay cô dẫn cô lên bục để làm lễ.
Đứng trước sự chứng giám của Chúa, cha xứ nghiêm chỉnh bắt đầu đọc lời thề.
“Sở Trạch Hiên, con có đồng ý lấy Hạ Thư Di làm vợ, dù cho sau này có giàu sang hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như lúc bệnh tật đều yêu thương kính trọng hay không?”
Sở Trạch Hiên quay sang mỉm cười trìu mến với cô, lúc sau mới hướng mắt nhìn lại cha sứ mà dõng dạc nói.
“Con đồng ý”
“Hạ Thư Di, con có đồng ý lấy Sở Trạch Hiên làm chồng, dù cho sau này có giàu sang hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũn như lúc bệnh tật đều yêu thương kinh trọng hay không?”
Thư Di không chần chừ gì cả, lập tức nói to.
“Con đồng ý”
Sau lời tuyên thệ, cha xứ dõng dạc tuyên bố.
“Từ bây giờ, hai con chính thức trở thành vợ chồng! Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi”
Ngay sau khi cha xứ dứt lời, bên dưới tất cả mọi người đều đứng hết dậy vỗ tay không ngừng, cùng với đó là lời động viên khích lệ Sở Trạch Hiên.
“Hôn đi!”
“Hôn đi!”
Sở Trạch Hiên sau khi đeo nhẫn vào tay cô, lướt ánh mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, rồi cúi người xuống hất nhẹ lớp khăn voan đang che mặt cô mà nhướn người vào trong, nhẹ nhàng chuẩn xác đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào minh chứng cho tình yêu anh dành cho cô, cô mỉm cười hạnh phúc, cũng không ngần ngại mà đáp trả lại.
Kết thúc nụ hôn, anh cụng nhẹ trán mình vào trán cô thì thầm.
“Hạ Thư Di… cảm ơn em đã dạy anh từ một con người khô khan biết thế nào là tình yêu, cảm ơn em đã đem đến cho anh những điều tuyệt vời nhất… thực sự cảm ơn em rất nhiều…”
Thư Di cười tươi tắn, dịu dàng ôm chặt eo anh.
“Bác sĩ Sở, hãy yêu em đi!”
Sở Trạch Hiên không ngần ngại mà hét lớn.
“Bác sĩ Hạ, anh yêu em!”
Sau lời nói ấy lại là một tràng vỗ tay không ngớt của tất cả mọi người có mặt ở đây… minh chứng cho niềm hạnh phúc vỡ oà của cặp đôi trẻ.
Cuối cùng, sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, sau bao nhiêu khó khăn phải đối mặt, những người thực sự yêu nhau sẽ luôn trở về bên nhau.
Tiếp tục buổi lễ là nghi thức mà các cô gái độc thân ở đây mong chờ nhất chính là nghi thức tung - bắt hoa cưới.
Thư Di quay lưng lại, lấy đà chuẩn bị tung hoa, những cô gái ở dưới cứ nhao nhao chen chúc nhau, không ai nhường ai.
Rồi cuối cùng khi bó hoa được Thư Di tung lên, nó lại nằm chuẩn xác vào tay Viên Viên khiến cô nàng ngỡ ngàng.
Thư Di nhẹ nhàng tiến tới nắm lấy tay Viên Viên, mỉm cười.
“Chúc mừng cậu sẽ sớm tìm được một nửa của mình…”
“Cảm ơn cậu, Thư Di”
Sau khi tất cả các nghi lễ được hoàn thành, cô dâu và chú rể cùng tất cả mọi người hoà nhập vào buổi tiệc tối.
Những cặp đôi ở đây thi nhau nhảy nhót, còn những cô nàng, anh chàng độc thân thì lại tán gẫu với nhau đủ thứ chuyện.
Bữa tiệc sôi động khuấy đảo cả khán phòng khách sạn lúc ấy.
Hai nhân vật chính của chúng ta thì sau khi đi chúc rượu xong đang ngồi một góc để ăn…không màng thế sự…
…
Sau đám cưới, dưới sự chăm bẵm của Trần Hoan, Thư Di ăn uống rất tốt, thai nhi cũng rất khoẻ mạnh.
Tháng này là đã là tháng thứ tám thai kì, cho dù trước đó đã sinh một lần nhưng lần này bỗng cô có cảm giác có chút nôn nao, có chút hồi hộp lo lắng.
Ngày ngày, Sở Trạch Hiên vẫn đều đặn sáng đi đến bệnh viện, tối về biệt thự nhà họ Sở, mỗi lúc về căn biệt thự rộng lớn người đầu tiên anh tìm vẫn là Thư Di và con đến mức cô còn ghen tỵ với cả đứa con trong bụng của mình.
Nhưng ngày hôm nay, Thư Di đang ở nhà bỗng nhận được điện thoại của của Viên Viên, giọng nói gấp gáp của cô nàng vang lên.
“Thư Di, cậu đến Hoa Khang mà xem này.
Sở Trạch Hiên của cậu đang tò te với cô nào ở đây đây này!”
“Cái gì? Cậu nói cái gì cái gì cơ?”
“Cậu mau đến đây đi!”
“Được rồi… mình đến luôn đây”
Thư Di nắm chặt điện thoại trong tay, nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, thảo nào mấy hôm nay cứ thấy Sở Trạch Hiên về là ngủ luôn, không thèm đoái hoài gì đến cô cả.
Kể cả có làm phẫu thuật mệt đến mức nào thì ít nhất cũng phải hôn chúc ngủ ngon một cái nhưng đây lại không làm gì hết.
“Sở Trạch Hiên, anh chết chắc rồi!”
Thư Di tức tốc thay đồ, bảo tài xế đưa nhanh đến bệnh viện.
Cô chả thèm để ý đến những y tá chào cô, cô cứ khệ nệ vác bụng bầu xông thẳng vào phòng làm việc của anh.
Vừa vào đến phòng đã thấy hình ảnh anh đỡ eo cho một cô gái, hai gương mặt sát rạt vào nhau.
Thư Di nghiến răng xông đến giựt tóc cô gái kia để tách cô ta ra khỏi người của Sở Trạch Hiên, vừa giựt vừa chửi.
“Cô kia, cô đang làm gì chồng tôi vậy hả? Cô có biết anh ấy có vợ và có hẳn mấy đứa con rồi không mà còn dám ve vãn anh ấy hả?”
“Liêm sỉ của cô để chó tha đi rồi à? Cô không biết xấu hổ hả?”
“Con tiện nhân này, bà liều chết với mày!”
Tiếp đó là một màn đấu đá giữa hai người phụ nữ, người phụ nữ kia chỉ biết lo oai oái trước những đòn tấn công của Thư Di.
Sở Trạch Hiên lúc này mới vì tiếng chửi bới của Thư Di mà hoàn hồn, anh thấy cô đang chuẩn bị đưa chân đá người phụ nữ kia thì chạy tới ngăn cản…
“Thư Di… Thư Di… từ từ thôi… rớt con anh… từ từ thôi nào…”
“Em bình tĩnh lại chút đi!”
Sở Trạch Hiên mất kiên nhẫn quát cô một tiếng khiến mọi hành động của cô ngừng hẳn, cô buông chùm tóc ở tay vẫn đang trong tình trạng nắm chặt của người phụ nữ kia ra, đưa ánh mắt ngập nước uỷ khuất nhìn anh.
“Anh quát em à? Anh dám quát em à?”
“Em bụng mang dạ chửa ở nhà dưỡng thai để anh ở đây hú hí với người khác rồi bây giờ anh lại còn quát em à?”
“Anh ác lắm… anh hết thương em rồi… huhuhu… vừa mới cưới mấy tháng xong anh liền trở mặt chán cơm thèm phở đúng không?”
Thư Di vừa khóc vừa đấm túi bụi vào ngực anh, Sở Trạch Hiên thở dài bất lực nhìn cô, người phụ nữ kia ngẩn tò te một lúc mới hiểu ra sự việc, cô ấy thì lại thấy thương Thư Di hơn là trách cô vì có lẽ cô ấy cũng đã từng trong hoàn cảnh giống cô.
Sở Trạch Hiên vuốt nhẹ tóc cô an ủi.
“Thôi nào… nãy anh hơi nóng… anh xin lỗi… anh hứa anh thề từ nay anh không như thế nữa”
Người phụ nữ kia bật cười trước vợ chồng nhà này, cô nàng chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo nhẹ nhàng cất giọng.
“Tôi là người ngoài cuộc còn nhìn ra được anh rất vô tâm đấy nhé Sở Trạch Hiên.
Anh phải biết rằng phụ nữ chúng tôi mang nặng đẻ đau những đứa con cho đàn ông các anh, trong thời kì mang thai tâm lý rất nhạy cảm nên có lẽ sẽ hay suy nghĩ linh tinh.
Anh nên chú ý một chút đi”
Người phụ nữ dứt lời, định cầm túi sách lên rời đi thì lại nghe được giọng nói cua Sở Trạch Hiên.
“Cảm ơn cô… tôi sẽ chú ý”
Sau khi người phụ nữ đó rời đi, anh mới chuyển dời tầm mắt nhìn đôi mắt ngấn nước của Thư Di, bỗng cảm thấy rất áy náy.
“Anh xin lỗi… là do anh không quan tâm đến em…”
“Thôi được rồi… em mạn phép tha thứ nốt cho anh lần này.
Mà nếu còn lần sau thì anh biết tay em.
Nhưng mà cô gái lúc nãy là ai vậy?”
Sở Trạch Hiên ôn tồn giải thích.
“Cô ấy là đối tác mới cung cấp thiết bị y tế cho bệnh viện.
Cô ấy đã có chồng và hai con rồi.
Lúc nãy là do cô ấy vấp chân vào mép bàn nên anh mới thuận tay đỡ cô ấy thôi.
Em đừng ghen linh tinh biết chưa?”
“Em xin lỗi… em không biết… em hiểu lầm cô ấy mất rồi… lúc nào mà cô ấy đến anh gửi lời xin lỗi của em đến cô ấy được không?”
“Được rồi… được rồi… em ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã… lúc nãy em làm anh hết hồn luôn đấy biết không?”
Thư Di vốn định ngồi xuống thì đột nhiên bụng cô truyền đến một cơn đau dữ dội.
Cô bấu chặt vào vai anh hét thất thanh…
“Aaaa…”
Sở Trạch Hiên hoảng hồn mở lớn mắt nhìn cô, anh nhớ là cô mới ở tháng thai kì thứ 8 thôi mà… sao giờ lại chuyển dạ rồi?
Anh không suy nghĩ nhiều liền bế ngang người cô lên chạy tức tốc đến khoa phụ sản… vừa đi vừa trấn an cô.
“Thư Di… Thư Di… em cố lên… sắp đến khoa phụ sản rồi…”
Thư Di đau quằn quại cấu chặt vào tay anh không buông.
Ngay khi đến khoa phụ sản, cô ngay lập tức được đưa vào phòng sinh, còn anh ở bên ngoài tranh thủ đi gọi điện cho người nhà.
Ông bà Sở cùng Cẩn Tịch cũng đang mang thai và Tâm Dao tức tốc chạy thẳng đến phòng sinh.
Tất cả mọi người đều hồi hộp, lo lắng không thôi, Sở Trạch Hiên cứ đi đi lại lại đến mức những người xung quanh cảm thấy chóng mặt.
Đến khi mà mẹ anh lên tiếng thì anh mới có ý định ngồi xuống.
“Trạch Hiên, ngồi xuống đi con.
Con cứ đi đi lại lại như vậy thì lại càng lo lắng hơn thôi.
Mẹ con Thư Di sẽ không sao đâu”
Ngay khi anh định đặt mông ngồi xuống ghế thì từ trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc “oe oe” của trẻ con.
Anh mừng rỡ đi đến cửa phòng đúng lúc bác sĩ cũng vừa hay đi ra, đằng sau là hai y tá mỗi một người vác theo một đứa trẻ.
“Chúc mừng Sở thiếu, Sở thiếu phu nhân đã hạ sinh thành công hai cậu nhóc rất bụ bẫm kháu khỉnh”
Tất cả mọi người khi nghe được lời nói đó của bác sĩ, vui mừng không tả xiết nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nhau.
Sau đó, Thư Di được đưa về phòng hồi sức.
Sở Trạch Hiên bỏ hết công việc đang làm chạy đến phòng của cô, còn hai đứa trẻ đã được ông bà Sở đón lấy rồi.
Tầm chiều tối, Thư Di nhíu mày mở mắt, anh vừa thấy cô tỉnh đã ngay lập tức đỡ cô dậy uống nước.
Thư Di ngồi ở trên giường hỏi anh.
“Con đâu rồi anh?”
“Con của hai đứa đây!”
Ngay sau đó, ông bà Sở đem hai đứa cháu vào phòng, Thư Di đưa tay ra đón lấy một đứa, Sở Trạch Hiên một đứa.
Cô mỉm cười hạnh phúc.
“Trạch Hiên, con giống anh thật, sống mũi cao này, nước da trắng này, chả có chỗ nào giống em cả.
Em mang phận đẻ thuê rồi”
Tất cả mọi người ở trong phòng đều phá lên cười vì sự hờn dỗi của cô.
Sở Trạch Hiên đưa lại một đứa cho bà Sở, nhẹ nhàng tiến đến vuốt nhẹ gọn tóc loà xoà trước mặt cô rồi nói.
“Không sao… nếu em không chê thì anh sẽ nhân giống đến khi nào con giống em thì thôi”
“Vợ anh vất vả rồi… cảm ơn em!”
Thư Di hạnh phúc cụng trán mình vào trán anh.
Lúc sau, cô nhớ ra gì đó chợt hỏi.
“Anh đã đặt tên cho con chưa?”
“Anh định đợi em tỉnh dậy thì sẽ đặt cùng luôn”
“Vậy hay là để ba mẹ đặt đi được không?”
Thư Di hướng ánh mắt mong chờ về phía ông bà Sở, ông bà mỉm cười nói.
“Cảm ơn hai đứa.
Vậy thì một đứa sẽ tên là Sở Hạo Dương, đứa còn lại sẽ tên là Sở Hạo Thiên được không?”
“Dạ được chứ ba!”
Thư Di và Sở Trạch Hiên vui vẻ đón nhận cái tên mới này của các con.
Bấy giờ, Sở Tâm Dao mới ngó mặt đến mếu máo.
“Ba mẹ có em … ba mẹ không thương Tâm Dao nữa rồi!”
Anh cùng cô bật cười, Sở Trạch Hiên bước đến bên cạnh Tâm Dao xoa xoa đỉnh đầu nhỏ nhắn của cô bé.
“Sao ba mẹ lại không thương con nữa chứ… Tâm Dao là bảo bối ngoan của ba mà”
Tâm Dao nghe xong liền câu chặt lấy cổ anh ghì xuống hôn chụt một cái rồi nói lớn khiến cả phòng rộ lên tiếng cười giòn tan.
“Con yêu ba nhất! Con yêu mẹ nhất!”
Và thế là cuối cùng tất cả đều đã viên mãn cho một đại kết cục, hạnh phúc mãi mãi đón chờ chúng ta ở phía trước.
Chỉ cần chúng ta kiên trì thì đều có thể đạt được mà thôi…
.
.
.
Hoàn chính văn!.