Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!


Khúc Ưu Ưu ngồi trong phòng làm việc, tay nhẹ nhàng di chuyển con chuột máy tính, mắt chăm chú nhìn bảng tin tức nóng hổi hôm nay.

Khoé miệng của cô ta nâng lên một nụ cười khẩy, vừa ban sáng cô ta còn bất ngờ trước tin tức Sở Trạch Hiên an bài Thư Di hỗ trợ anh thực hiện cuộc phẫu thuật cho Lâm lão…
Vậy mà bây giờ cô ta lại đọc được thêm tin tức gì đây…
Ha ha… Hạ Thư Di… cô đúng là không tự lượng sức…
Bạch Tiêu Linh vốn là một trong số khách hàng thân thiết của Khúc Ưu Ưu, trong những ngày tiếp xúc với cô ta, Khúc Ưu Ưu cũng biết kha khá về gia đình của cô ta.

Tin Bạch Tiêu Linh mang thai vốn là tin vui, cô ta cũng đã nói qua cho Trịnh Quang biết, Bạch Tiêu Linh biết Trịnh Quang rất mong chờ đứa bé này là con trai, chính vì vậy mà cô ta cũng nôn nóng không kém.

Khúc Ưu Ưu lúc ấy ghen ghét với Thư Di liền giới thiệu cho Bạch Tiêu Linh đến chỗ của cô xưng danh là bạn bè thân thiết làm ở bệnh viện Thư Nhã để khám thai đồng thời xác định giới tính của đứa nhỏ khi cái thai mới được hơn 3 tháng.

Ai ngờ khi siêu âm thai cô ta mới biết đó không phải là con trai mà lại là con gái cho nên cô ta mới nghĩ cách.

Nếu vô duyên vô cớ xảy thai thì Trịnh Quang cũng chỉ tức giận trách cô ta không thể giữ nổi con của hắn.

Nhưng nếu cứ giữ lại mà sinh đứa bé ra đến khi đó Trịnh Quang mà biết đứa bé là con gái thì số phận của Bạch Tiêu Linh cũng chẳng được bình yên.

Cho nên khi lần này quay trở lại khám cô ta mới thể hiện sự quen biết với Thư Di như vậy.

Không ngờ vì lời giới thiệu của Khúc Ưu Ưu mà Bạch Tiêu Linh đã lên sẵn kế hoạch lợi dụng Thư Di biến việc cô ta xảy thai trở thành tai nạn rồi đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu của Thư Di.

Bạch Tiêu Linh không hề căm ghét gì Thư Di cả chỉ là cô ta làm như vậy thì Trịnh Quang sẽ không chèn ép cô ta nữa mà thôi.

Khúc Ưu Ưu nhếch môi cười lạnh, nhẹ nhàng gấp máy tính lại, cầm cốc cà phê quay mặt hướng ra bên ngoài nhìn đường phố nhộn nhịp qua cửa kính sát đất.

Nội tâm cô ta bỗng vui sướng không nói lên lời.

Thực chất, Khúc Ưu Ưu giới thiệu Thư Di cho Bạch Tiêu Linh đều có mục đích cả…
Hạ Thư Di, lần này cô chết chắc!


Sở Trạch Hiên đến Quân tổng, trực tiếp đi vào văn phòng của Vương Giai Thuỵ.

Anh vừa mới đi vào đã thấy trong phòng có rất nhiều người, tầm mắt xẹt qua hoá ra đều là người trong nhóm phụ tá hỗ trợ cho cuộc phẫu thuật.

Ngay sau khi tin tức sáng nay là nhóm phụ tá hỗ trợ cho cuộc phẫu thuật được công bố, buổi chiều sẽ là hội nghị, kế tiếp chính là bắt đầu tiến hành lên phương án phẫu thuật thử nghiệm…
Sở Trạch Hiên tiến đến kéo ghế ngồi đối diện Vương Giai Thuỵ thắc mắc.

“Không phải hội nghị sẽ diễn ra vào buổi chiều sao?”
“Cuộc phẫu thuật thử nghiệm của Lâm lão ngày mai mới bắt đầu, mọi người đâu cần phải khẩn trương như thế!”
Mọi người đánh mắt nhìn nhau, có lẽ họ đều đã biết Sở Trạch Hiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của tin tức liên quan đến bác sĩ Hạ kia, thậm chí anh chắc chắn cũng biết bọn họ tập trung ở đây là vì cái gì cơ mà… sao lại phải giả vờ như thế?!
Vương Giai Thuỵ trầm mặt, nhìn chằm chằm Sở Trạch Hiên cất giọng âm trầm.

“Bác sĩ Sở, tất cả mọi người tập trung ở đây có lẽ anh đã biết lý do là gì rồi chứ… tôi cũng không muốn vòng vo, bác sĩ Hạ Thư Di bắt buộc phải rời khỏi nhóm phụ tá hỗ trợ trong cuộc phẫu thuật này của Lâm lão gia”
Sở Trạch Hiên không nói gì, chỉ treo khoé môi môi một nụ cười lạnh, nhìn từng người trong phòng bằng ánh mắt thâm trầm.

Tất cả những người ở đây đều là chuyên gia nhưng đối với anh, so với giới y thuật thì vẫn phải gọi anh một tiếng “Trưởng bối”.

Lúc sau, sau một hồi im lặng, Sở Trạch Hiên mới lên tiếng.

“Bắt buộc? Như thế nào gọi là bắt buộc?”
Sở Trạch Hiên không cho Vương Giai Thuỵ trả lời, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn.

“Nếu tôi nhất quyết muốn giữ cô ấy lại thì sao?”
Tất cả những người có mặt trong phòng vừa nghe, đương nhiên nhíu mày.

Bọn họ biết Sở Trạch Hiên không thể quản nổi tin tức kia lan ra nhanh chóng nhưng cũng không ngờ anh lại quyết định như vậy.

Sở Trạch Hiên chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng lại rất uy lực.

“Cuộc phẫu thuật này, tôi là bác sĩ mổ chính, về công về tư mà nói tôi không mong có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nào cả”
“Nhưng…”

“Tôi mặc kệ bác sĩ Hạ có thật sự là người không có đủ tư cách làm bác sĩ như mấy người nói hay không, nhưng cuộc phẫu thuật này rất quan trọng với tôi, nếu loại bỏ cô ấy, tạm thời không thể tìm được người thay thế”
Không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, Sở Trạch Hiên có thể mặc kệ vấn đề của Hạ Thư Di, một hai giữ cô ở lại nhóm phụ tá nhưng đám người Vương Giai Thuỵ cũng có nguyên tắc của họ.

Bọn họ vừa là bác sĩ cũng vừa là quân nhân.

Một khi đã mắc sai lầm thì sẽ không bao giờ được tiếp tục chiếu cố.

Hai bên giằng co, không ai chịu thua ai, đột nhiên điện thoại ở bàn làm việc của Vương Giai Thuỵ đổ chuông khiến những người ở đây đều giật mình ngoại trừ Sở Trạch Hiên.

Sở Trạch Hiên nhàn nhạt thu liễm lại ánh mắt, dường như ánh mắt sắc bén cùng đám người kia giằng co đều đã biến mất.

Vương Giai Thuỵ tâm tình ủ dột bắt máy.

“Ai vậy?”
“Là ta”
“Thủ trưởng”
Ông ta cũng không muốn vòng vo nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện này là sao? Phụ tá hỗ trợ làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Vương Giai Thuỵ theo bản năng nhìn Sở Trạch Hiên, sau đó mới kể đại khái tình hình cho thủ trưởng nghe.

Thủ trưởng nghe xong nhíu mày, cất giọng trầm thấp.

“Người như vậy không thể giữ lại trong nhóm phụ tá được”
“Tôi cũng có ý như vậy nhưng có điều Sở Thiếu rất kiên quyết muốn giữ lại”
Sở Trạch Hiên không vì cuộc điện thoại của thủ trưởng mà lay động, vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt ngồi xuống.

Bàn tay này cầm dao phẫu thuật bao nhiêu năm, cứu được không biết bao nhiêu là mạng người, anh nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên trên bàn.


Thanh âm tuy không lớn nhưng mỗi cái nhấp tay đều khiến tim của người ta co rút lại.

Sau một hồi nói chuyện với Vương Giai Thuỵ, thủ trưởng thở dài.

“Đem máy đưa cho tiểu tử kia đi”
“Rõ, thưa ngài”
Sở Trạch Hiên nhận microphone giữ thái độ nhàn nhã, thư thái mở miệng.

“Chủ tịch”
“Cuộc phẫu thuật này của Lâm lão thật sự rất quan trọng, bác sĩ Hạ kia không thể tham gia được”
Sở Trạch Hiên nghe vậy liền chửi thầm trong lòng: Mẹ nó, tôi là người mổ chính, tôi là người muốn cứu Lâm lão chẳng lẽ tôi lại đem cuộc phẫu thuật này ra làm trò đùa được hay sao?
Anh không nói gì, cũng không phản bác ý kiến của thủ trưởng, không đề cập đến bất cứ thứ gì liên quan đến cô.

Lúc sau, anh chỉ nghe thủ trưởng nhắc nhở.

“Cháu xem xét lại một chút đi”
Từ đầu đến cuối, đám người của Vương Giai Thuỵ đều hồi hộp từng giây từng phút mong chờ kết quả của cuộc điện thoại này, họ chỉ thấy Sở Trạch Hiên “Dạ” rồi lại “Vâng” chứ không thấy anh nói thêm bất cứ câu nào ngoài hai từ đó khiến họ khá bất ngờ.

Sở Trạch Hiên rời khỏi phòng, không nói lời nào khiến bên kia đặt dấu chấm hỏi to đùng.

Anh sau khi ra khỏi phòng, ngay lập tức gọi điện cho Thư Di.

Thư Di vừa mới “chạy thoát” khỏi sự truy lùng của Trịnh Quang, đang định đi đến phòng giám sát kiểm tra lại camera về sự việc hôm đó thì nhận được điện thoại của anh.

“Alo?”
Sở Trạch Hiên không muốn gây áp lực cho cô nên cũng không tiếp tục hỏi về vụ kia nữa.

“Cuộc phẫu thuật của Lâm lão, em có thể nói cho anh biết, hiện tại em có chắc chắn muốn phối hợp cùng anh nữa không?”
Thư Di rũ mắt, vô lực dựa vào tường hỏi lại.

.

Ngôn Tình Sủng
“Em còn có thể ở lại nhóm phụ tá hỗ trợ anh được nữa hay sao?”
“Em chỉ cần nói cho anh biết em có chắc chắn muốn cùng anh phối hợp nữa hay không thôi?”
“Em chắc chắn”

“Được, vậy em cứ giải quyết chuyện bên đó trước đi, anh sẽ mở một cuộc họp, chúng ta sẽ nói chuyện sau”
“Được”
Sở Trạch Hiên ngắt điện thoại, hiện tại anh đã đứng trước phòng bệnh của Lâm lão.


Tin tức bên ngoài đã lan ra toàn thành phố, tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin.

Cận Thiếu Phong lo lắng, một bên kêu Tô Nhược điều tra về tên Trịnh Quang kia một bên ngay lập tức gọi điện cho Thư Di nhưng lại không ai bắt máy.

Anh ta đành gửi cho cô một tin.

“Thư Di, anh vừa mới họp xong, mọi chuyện sao rồi, anh thật sự rất lo lắng cho em”
Thư Di không để ý điện thoại, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bên cạnh là nhân viên kĩ thuật của bệnh viện.

Nhân viên kĩ thuật nhìn sắc mặt trắng bệch của Thư Di mà buông tiếng thở dài.

“Camera giám sát đều không phát hiện có người nào khả nghi cả”
Lời nói của nhân viên giám sát cũng giống như đang khẳng định đơn thuốc kia chính là do Thư Di kê ra.

Cô cứ ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, lông mi run nhè nhẹ, di động vang lên cũng không để ý.

Cô khẳng định hôm đó cô không có kê đơn thuốc này, nhưng tình huống diễn ra như thế này thì cô nên giải thích sao đây?!
Chử Cẩn đứng bên cạnh vẻ mặt rối rắm.

“Thư Di…”
Thư Di nghiêng đầu nhìn Chử Cẩn, đôi mắt đã đỏ lên: “Tôi không có…”
Thanh âm của cô phát ra được một nửa bỗng nghẹn lại, lúc này ngay chính cô cũng nghĩ rằng hôm đó đầu óc cô bay bổng trên mây nên đã kê nhầm đơn thuốc.

Ánh mắt cô bỗng trở nên hoảng loạn, nghĩ đến bộ dạng bi thương của Bạch Tiêu Linh vì mất con mà xót xa, nghĩ đến cơn cuồng nộ của Trịnh Quang, cô dường như trở nên điên loạn, cả người vô lực không hề có điểm tựa…
Thư Di lần nữa nhìn màn hình máy tính, gắt gao nhìn từng phân đoạn camera giám sát ghi lại, cô hận vì không thể ngay lập tức đập nát chúng.

Đúng lúc này, phòng nhân viên kĩ thuật bất ngờ bị đẩy ra, tất cả mọi người đều hướng mắt quay lại nhìn, liền thấy nhân viên hành chính với vẻ mặt gấp gáp chạy đến…
“Trịnh Quang đã đưa luật sư đến rồi”
“Luật sư này rất nổi tiếng ở thành phố, đã thắng được nhiều vụ kiện cáo với quy mô bệnh viện như thế này… chỉ e rằng bác sĩ Hạ lành ít dữ nhiều”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận