Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!


Thư Di thoát khỏi đám phóng viên đã quá muộn nên cô cũng không có ăn uống gì cả, về đến nhà cô ngồi trên sofa mà thở phì phò, đầu óc cứ suy nghĩ miên man về mấy câu hỏi của đám phóng viên lúc nãy.

Lấy điện thoại ra, cô định gọi điện cho Cận Thiếu Phong để hỏi rõ ngọn ngành sự việc nhưng nghĩ đến mấy lời nói khích của người phóng viên đó, cô đột nhiên dừng lại để suy nghĩ.

Với sự hiểu biết của cô đối với Cận Thiếu Phong, anh ta tất nhiên sẽ tin cô không bao giờ làm chuyện đó, anh ta cũng đã biết cô có Âu Dương Khải đứng ra làm luật sư biện hộ, tại sao lại lén gặp riêng Trịnh Quang để đám paparazi chụp được tung tin đồn thất thiệt như vậy được chứ?!
Cô buông di động, tầm mắt hướng lên nhìn trần nhà thật lâu, lúc sau, chuông cửa vang lên mới kéo tâm trí của cô trở về thực tại.

Cô vẫn đang lơ mơ, chưa ổn định lại tinh thần thì tiếng chuông cửa vẫn vang lên, cô vội vàng đi nhanh ra cửa.

“Ai vậy?”
“Tôi là nhân viên giao đồ ăn”
“Nhưng mình đâu có gọi đồ ăn đâu ta” Cô tự lầm bẩm.

Thư Di hoài nghi nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, đúng thật là người giao đồ ăn.

Cô từ từ mở cửa, nhìn đối phương lấy ra một hộp cơm.

“Hạ tiểu thư đúng không ạ? Xin cô kí nhận!”
Thư Di kí tên rồi nói: “Cảm ơn!”.

Cô đem hộp cơm trở lại vào nhà, ngồi vào bàn ăn, cô mở ra, bên trong còn có một tờ note.

“Nghe nói người nào đó bị phóng viên bao vây, chỉ sợ tức giận nên không thèm ăn uống.

Nên nhớ không ăn hết sẽ bị phạt…cho nên đêm nay có thể cho anh ‘tá túc’ một hôm hay không?”
Đọc xong mảnh giấy mà Thư Di không nhịn nổi cười.

Cô bĩu môi, chính vì hôm nay xảy ra quá nhiều việc khiến cô rất mệt, thật sự không có tâm trạng để ân uống nhưng đúng lúc này đột nhiên bụng cô cũng kêu “ọt ọt” cho nên cô miễn cưỡng vừa mở hộp cơm vừa lẩm bẩm.

“Đúng là lưu manh giả danh tri thức”
Lúc sau, cô một bên ăn một bên nhắn tin với anh.


“Đêm nay, em sẽ khoá cửa thật chặt…”
Sở Trạch Hiên lúc này mới tiễn Mặc Thiệu Khiêm, vừa nhận được tin nhắn của cô liền nhắn lại.

“Ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, em không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, cho dù những thứ mà chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật”
Thư Di suy nghĩ hồi lâu, nhìn qua nhìn lại tin nhắn của anh, lúc sau mới dò hỏi.

“Anh đây là có phải muốn nói với em rằng thật là giả, giả là thật, thật thật giả giả lẫn lộn?”
Sở Trạch Hiên khẽ thở dài.

“Nói chung là em không cần nghĩ nhiều đâu… dù thế nào thì anh vẫn luôn đứng về phía em”
Nhận lại lời hồi đáp của anh, Thư Di cũng không nghĩ nữa, vui vẻ ăn hết hộp cơm anh gửi đến…

Tại bar MP.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, Sở Trạch Hiên ngồi một mình trên quầy bar, xoay xoay trong tay ly cocktail có tên gọi là “Sao trời”, gương mặt mang nét âm trầm khiến người khác nhìn vào cũng không thể đoán được hiện giờ anh đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên lúc này sau lưng anh vang lên tiếng của một người con gái, không ai khác chính là Khúc Ưu Ưu.

“Trạch Hiên? Là anh sao?”
Sở Trạch Hiên chống một tay lên quầy bar, bắp tay hơi cuộn lên, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Khi Khúc Ưu Ưu xác định người cô ta nhìn thấy chính xác là Sở Trạch Hiên thì mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Khúc Ưu Ưu liếc mắt nhìn anh.

“Anh cũng thích loại thức uống này sao? Lúc trở về, em có cùng vài người bạn cũ đến đây, cũng đã thử loại đồ uống này, cảm thấy hương vị rất tuyệt”
Sở Trạch Hiên thu hồi tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê ly rượu.

Anh âm thầm cười khẽ, cũng không nói gì.

Khúc Ưu Ưu cũng gọi một ly “Sao trời” nhẹ nhàng hỏi.


“Anh có tâm sự sao? Vẫn là vì chuyện của Thư Di à?”
Sở Trạch Hiên hơi nhíu mày, như cũ không nói gì, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô ta.

Khúc Ưu Ưu nhẹ nhàng nhún vai.

“Xem tin tức mấy ngày hôm nay, có vẻ như anh rất đau đầu rồi nhỉ?”
“Chuyện của Thư Di hoàn toàn chưa có xác thực nhưng anh cũng không nhàn rỗi đến mức đi tranh cãi với bọn họ về vấn đề đó, nó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật của Lâm lão”
“Theo em thấy Thư Di vẫn không phải là kiểu người xem thường mạng sống của người khác, mà lần này lại còn chỉ là một đứa bé… cô ấy làm bác sĩ đã nhiều năm như vậy mà…”
Khoé miệng anh nhàn nhạt nhếch lên tạo thành một nụ cười, lạnh lùng nói.

“Làm bác sĩ nhiều năm, trình độ, nghiệp vụ cao siêu như vậy mà lại đi kê sai đơn thuốc, tạo cơ hội cho người ta lên án bản thân mình ư”
Lời nói bất đắc dĩ này tuy là anh cố gắng lắm mới thốt ra được nhưng khi lọt vào tai Khúc Ưu Ưu lại khiến cô ta không khỏi đắc ý trong lòng.

Nhìn qua có lẽ Trạch Hiên rõ ràng đã tin việc Thư Di kê nhầm đơn thuốc là sự thật rồi.

Khúc Ưu Ưu buông tiếng thở dài.

“Mọi chuyện đều đổ ập xuống đầu của Thư Di một cách rất đột ngột, hôm nay A Phong và Trịnh Quang bàn về vấn đề hợp tác, cũng lại bị lấy ra làm tiền đề để mọi người thi nhau chỉ trích cô ấy rằng cô ấy dựa vào quan hệ với Cận thị tổng tài dùng thế lực cưỡng ép Trịnh Quang rút đơn kiện”
Sở Trạch Hiên nghe xong, sắc mặt có chút hắc trầm, thậm chí trong lòng còn bùng lên một ngọn lửa giận.

Anh không nói gì chỉ cầm ly rượu, một hơi nốc thẳng xuống cổ họng.

Khúc Ưu Ưu nhìn Sở Trạch Hiên bằng đôi mắt ám trầm, giở giọng lo lắng.

“Em rất tin tưởng Thư Di, cô ấy một mực nói mình không kê đơn thuốc ấy, chắc chắn là có điều gì đó khuất tất ở đây… Trạch Hiên, anh có nghĩ rằng là ai đã thù oán với cô ấy nên mới thuê hacker làm ra hay không?”
Sở Trạch Hiên buông ly rượu xuống, cười lạnh.

“Ha… ai lại nhàn rỗi đến mức đi trả thù cô ấy như vậy? Thù oán với cô ấy mà lại khiến người khác xảy thai?”
Lời nói này của anh một khắc khiến Khúc Ưu Ưu nghẹn họng.


Sở Trạch Hiên lạnh nhạt cụp mắt, nhẹ nhàng híp lại, đáy mắt xẹt qua một tia quỷ dị.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Khúc Ưu Ưu vẫn vậy, mặc kệ anh nói Thư Di khó nghe như thế nào, cô ta vẫn một mực nói giúp cô trước mặt anh.

Rốt cuộc là do anh suy nghĩ nhiều hay là do tâm tư của người nào đó quá khó đoán?
Sở Trạch Hiên cùng Khúc Ưu Ưu cứ như vậy mà vừa uống vừa nói chuyện, thứ sáu mới tiến hành cuộc phẫu thuật chính thức cho nên hiện giờ anh cũng chẳng kiêng nể gì mà cứ uống hết ly này lại đến ly khác.

Khúc Ưu Ưu nhìn bộ dạng ủ dột của anh, cũng không có khuyên anh, tuỳ ý để anh uống.

Cuối cùng không biết có phải là do mấy ngày hôm nay anh đã quá mệt mỏi hay là do anh uống nhiều mà hiện giờ đầu anh cực kì nặng nề.

Khúc Ưu Ưu lo lắng ngăn anh lại.

“Trạch Hiên, anh không thể uống nữa.

Nếu như anh vẫn còn nghi ngờ, sao anh không thử đi hỏi Thư Di xem.

Em nghĩ, cô ấy sẽ không nói dối anh đâu”
Sở Trạch Hiên ánh mắt lờ đờ, cười lạnh.

“Hỏi sao? Chuyện rành rành ra trước mắt chẳng lẽ anh lại không biết đúng hay sai à? Hỏi để làm gì? Hỏi để cho cô ấy cơ hội tiếp tục nói dối anh nữa ư?”
“Chắc chắn là không! Thư Di yêu anh như vậy, làm sao lại nói dối anh được, nếu anh và cô ấy đã ở bên nhau, vì sao lại không tin cô ấy?”
Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu cười tự giễu.

“Lúc anh và em ở bên nhau, anh cũng chẳng thèm để ý, bây giờ anh và cô ấy ở bên nhau anh cũng không đặt niềm tin vào cô ấy, Sở Trạch Hiên, em thật thắc mắc, anh có thật sự nghiêm túc với người phụ nữ ở bên cạnh mình hay không vậy?”
Sở Trạch Hiên vẫn cứ uống, liếc nhìn Khúc Ưu Ưu mơ mơ màng màng cất giọng.

“Khúc Ưu Ưu, em có biết nghề bác sĩ đối với anh nó biểu tượng cho cái gì không?”
“Nó là một loại tín ngưỡng, chính vì vậy mà nó không thể bị khinh thường được…”
Dứt lời, Sở Trạch Hiên đã gục xuống quầy bar lịm đi.

Khúc Ưu Ưu gọi nhiều lần đều không thấy động tĩnh, nhíu mày tính tiền xong, dìu anh ra khỏi bar MP bắt một chiếc xe taxi.

“Anh ở đâu? Em đưa anh về”
Đáp lại lời cô ta, chỉ thấy anh lẩm bẩm gì đó nhưng cô ta không hề nghe rõ, nhét anh vào trong xe rồi nói với tài xế.


“Về chung cư Vũ Điều…”
Trong khi tài xế đang chạy về hướng chung cư Vũ Điều, không biết Khúc Ưu Ưu nghĩ gì liền nói với lên.

“Quay về khách sạn Sofia đi”
Đến khách sạn Sofia, Khúc Ưu Ưu đỡ Sở Trạch Hiên xuống xe, lảo đảo đi vào bên trong.

Bên ngoài khách sạn, đặc biệt là khách sạn 5 sao, thường thường đều có top năm top ba đám paparazi luôn đi tới đi lui ở đó.

Và tất nhiên, tầm ngắm của bọn họ đã nhắm vào hành động Khúc Ưu Ưu dìu Sở Trạch Hiên đang say rượu vào khách sạn.

“Hồi trước tôi nghe nhà thiết kế Jenny cùng Sở Thiếu có quan hệ mờ ám…”
“Mà hôm nay chẳng phải là ngày diễn ra cuộc phẫu thuật thử nghiệm sao… mệt như vậy mà vẫn hẹn nhau đi uống rượu rồi thuê khách sạn… xem ra chúng ta có thêm tin sốt dẻo rồi đây”
Đám paparazi bên ngoài giao lưu sôi nổi to nhỏ, nhưng tay vẫn cầm máy ảnh chụp lia lịa.

Bọn họ bên ngoài thì vui vẻ còn Khúc Ưu Ưu bên trong thì đã mệt bở hơi tai vì dìu Sở Trạch Hiên lên phòng.

Khúc Ưu Ưu đứng ở mép giường nhìn bộ dạng say khướt của Sở Trạch Hiên mà tầm mắt hơi híp lại.

Nếu cô ta đoán không nhầm, Thư Di 4 năm trước vào lúc họp mặt bạn đại học cùng ngành Y, thừa dịp Sở Trạch Hiên say như vậy, mới có cơ hội xảy ra quan hệ với anh…
Suy nghĩ hồi lâu, Khúc Ưu Ưu chậm rãi tiến về phía mép giường ngồi xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt điển trai của anh, vén giúp anh vào lọn tóc loà xoà trước trán, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn anh dần dần trở nên phức tạp…
Khúc Ưu Ưu thống khổ, cười tự giễu.

“Trạch Hiên, anh vĩnh viễn sẽ không biết, em có bao nhiêu suy nghĩ rằng sẽ vượt mặt Thư Di mà trực tiếp yêu anh, nhưng mà có điều từ trước đến nay, em vẫn luôn là người đến sau, vẫn luôn là người chỉ núp dưới cái bóng của Thư Di mà thôi”
Khúc Ưu Ưu nỉ non bên tai anh, lúc sau lấy chăn đắp lên người giúp anh, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, xoay người rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Sở Trạch Hiên chậm rãi mở mắt.

Anh hơi nhíu mày, trong đầu quanh quẩn mấy lời nói cùng hành động của cô ta.

Chẳng lẽ… là do anh suy nghĩ nhiều?
Sở Trạch Hiên chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt dừng ở phía trước, dần dần trở nên thâm thuý.

Khúc Ưu Ưu không rời khách sạn mà thuê một phòng khác bên cạnh phòng của anh.

Và việc Khúc Ưu Ưu không rời khỏi khách sạn chính là một tin sốt dẻo để đám paparazi phía bên ngoài viết bài giật tít….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận