Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!


Ngày hôm sau, một loạt tin tức được phát tán ở trên mạng xã hội.

Tin tức thứ nhất chính là có người lan tràn ra hình ảnh Khúc Ưu Ưu nửa đêm đi đến Hoa Khang, đến lúc rời đi thì lại xuất hiện thêm Sở Trạch Hiên ở đằng sau tiễn cô ta.

Người người phỏng đoán, không biết hai người bọn họ làm gì ở trong đó.

Tin tức thứ 2 chính là Bạch Tiêu Linh - vợ của Trịnh Quang trực tiếp trừng trị tiểu tam đến nỗi cô ta bị xảy thai.
Với tin tức của Bạch Tiêu Linh, có người đồng cảm với cô ta, vừa mới xảy thai thì phát hiện chồng mình có nhân tình bên ngoài lại còn có thai, cũng chỉ là làm cô ta xảy thai thôi, coi như hoà nhau.
Có người lại tiếc cho Trịnh Quang, một thời gian ngắn mà mất luôn cả hai đứa con chưa thành hình.
Càng có người hài hước cười nói, Bạch Tiêu Linh bị xảy thai, Trịnh Quang liền muốn đưa đơn kiện Hạ Thư Di.

Vậy mà bây giờ cô ta làm tiểu tam xảy thai có khi nào Trịnh Quang lại thuê luật sư kiện chính vợ mình hay không…?
Thư Di không để tâm đến tin tức của Bạch Tiêu Linh mà chỉ nhìn tin tức của Khúc Ưu Ưu, trong lòng rất khó chịu, cô chợt nhớ thời gian này lại rất trùng khớp với thời gian đêm qua cô gọi điện cho anh.

Anh nói anh không tiện nghe máy là bởi vì anh và Khúc Ưu Ưu đang ở bên nhau sao?
Thư Di cắn nhẹ môi dưới, cô buông điện thoại, vừa đưa Tâm Dao đi rửa mặt vừa nghĩ đến tin tức kia, cộng thêm việc thái độ khác lạ của Sở Trạch Hiên mấy ngày hôm nay và buổi tối nói chuyện với Cận Thiếu Phong khiến cô rất rối não… Tâm Dao chớp chớp mắt nhìn Thư Di.
“Mami, mẹ bóp kem đánh răng ra nhiều quá rồi”
Thư Di bỗng dưng hoàn hồn, nhìn chính mình trong gương, ngó xuống Tâm Dao liền thấy cô bé bĩu môi.
“Mami lại thất thần rồi.

Có phải là mami lại suy nghĩ về chú bác sĩ kia phải không?”
“Con lại nghĩ đi đâu vậy?”
“Con không nghĩ, mặt mẹ viết rõ rành rành kìa!”
Thư Di nhìn bộ dạng của con gái, mỉm cười.
“Chú ấy là bác sĩ đa khoa rất lợi hại, phải cứu rất nhiều người, có lúc còn không có thời gian nghỉ ngơi, vậy thì Tâm Dao muốn chú ấy tận tâm cứu người hay là…”
Tâm Dao rầu rĩ cụp mắt, ánh mắt xẹt qua tia mất mát.
“Cứu người ạ…”
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Viên Viên đến đón Tâm Dao và cô đi chơi, vì không muốn cô suy nghĩ nhiều nên cũng không nói gì cả.
Thư Di vào phòng thay đồ, dù ngoài mặt không muốn Viên Viên lo lắng nhưng cô cũng không thể ngừng suy nghĩ cho được.

Phải công nhận thời gian gần đây, Sở Trạch Hiên đối xử với cô vô cùng tốt.

Mặc dù anh rất bận nhưng mỗi ngày đều nhắc nhờ cô ăn uống đúng giờ, anh biết cô rất lười nấu nướng, anh cũng sẵn sàng đặt cơm hộp đến cho cô.
Ngày sự cố ập đến bất ngờ với cô, cô biết anh ở Quân tổng phải chuẩn bị các khâu để cuộc phẫu thuật của Lâm lão không xảy ra vấn đề gì bất trắc, nhưng anh vẫn cố gắng tranh thủ thời gian qua Thư Nhã đón cô, còn cùng cô ăn tối.
Lúc cô bị luật sư của Trịnh Quang công kích ngay lập tức anh liền nhờ Âu Dương Khải cùng Mặc Thiệu Khiêm tới giúp cô.
Nhưng mà mấy ngày hôm nay đột nhiên thái độ của Sở Trạch Hiên đối với cô vô cùng lạnh nhạt, cô cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy, nhưng nếu đây là điều mà anh muốn, cô rất sẵn lòng phối hợp cùng anh.

Chỉ là cô muốn cho anh biết, cô một lòng tin tưởng anh, cũng chẳng sợ sẽ xảy ra chuyện gì sau này.
“Cậu…”
Lúc sau, Mặc Thiệu Khiêm bất mãn lên tiếng.
“Thôi nghiêm túc đi.

Vậy kế tiếp cậu định làm gì?”

Khuôn mặt nham nhở ban nãy của Sở Trạch Hiên liền biến mất, thay vào đó là khuôn mặt vô cùng trầm mặc, anh cười lạnh.
“Đem báo cáo xét nghiệm thử máu của Bạch Tiêu Linh gửi đến cho Trịnh Quang”
“Cậu cũng ác thật, lần này Bạch Tiêu Linh xong đời thật rồi”
Sở Trạch Hiên nhếch môi cười.
“Không chỉ có mỗi cô ta xong đời đâu, cả Trịnh Quang cũng sẽ không thoát nổi”
“Có phải là vấn đề công ty của anh ta mạo hiểm đầu tư dẫn đến lỗ nặng, vay mượn, nợ nần chồng chất, rồi lại còn bị chi cục thuế điều tra đúng không?”
“Bingo! Cái này phải cảm ơn Cận Thiếu Phong một tiếng rồi”
Sau cùng, Sở Trạch Hiên đem mọi chuyện sắp xếp đâu vào đó rồi mới rời khỏi nhà của Mặc Thiệu Khiêm.

Đêm đến, anh lái xe trở về chung cư, mọi chuyện kế tiếp chỉ còn phụ thuộc tất cả vào Âu Dương Khải giúp cô thanh tẩy tội danh…
Thang máy “ting” một tiếng, dừng lại ở tầng mà Sở Trạch Hiên đang ở.

Anh đạm mạc bước ra bên ngoài, đi đến gần cửa căn hộ của mình liền nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của cô gái mà mấy ngày nay anh bỏ bê đang ngồi gục trên nền đất lạnh.

Đáy mắt anh ngay lập tức xẹt qua cảm xúc hỗn độn.
Thư Di đang gục mặc xuống đầu gối, vừa nghe được tiếng thang máy kêu, cô theo bản năng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Trạch Hiên, khoé miệng cô dương lên, trong thanh âm lộ ra chút gì đó hờn dỗi.
“Anh đã về rồi…”
Sở Trạch Hiên quỳ xuống một chân, nâng gương mặt hờn dỗi của Thư Di lên cười nhẹ.

Thanh âm phát ra có chút nghẹn lại.
“Sao em lại ở đây?”
“Em đưa Tâm Dao đến trường, sau đó mới tới đây tìm anh”
Cô rất muốn đứng lên nhưng vì ngồi quá lâu nên đôi chân đã tê rần, không còn sức lực, mềm nhũn ngã chúi về phía trước cũng may anh nhanh tay đỡ lấy cô.

Sở Trạch Hiên trách móc.
“Không phải em biết mật mã sao? Vì sao không vào trong ngồi chờ mà lại phải ngồi ở đây?”
Thư Di bĩu môi bất mãn.
“Em đâu có biết anh có trở về hay không đâu chứ! Hơn nữa, em còn nghĩ rằng nếu 12h mà anh không về em sẽ đến Hoa Khang tìm anh nữa cơ”
Nhìn bộ dạng giận hờn của cô, anh cũng không nói gì nữa, bế ngang người cô lên, đọc mật mã để cô ấn vào, đưa cô đến ngồi lên sofa hỏi.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, nãy đưa Tâm Dao đi học, em và Viên Viên đã ăn rồi”
Sở Trạch Hiên yên lặng gật đầu, đưa cho cô một cốc nước, nhìn cô.

Đột nhiên, cô cất giọng hỏi.
“Sở Trạch Hiên, anh có thể nói cho em biết, hai ngày hôm nay anh đã làm gì không?”
Thư Di ôm lấy ly nước trong tay, uống một ngụm, nước còn chưa xuống hết cô đã vội vàng nói tiếp.
“Anh vẫn lo em không ăn cơm nên mới bảo A Phong đến tìm em, anh không sợ…”
Sở Trạch Hiên giật mình, hỏi lại.
“Cận Thiếu Phong đã nói gì với em?”
“Quả nhiên anh rất để ý” Cô nhướng mày.
Thư Di buông cốc nước xuống bàn, tiến đến ôm ngang eo của Sở Trạch Hiên, áp tai mình vào ngực trái của anh, liền nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim đang rung lên từng hồi.

Cô nhẹ nhàng nói.

“Sở Trạch Hiên, em không biết anh muốn làm gì, nhưng mà em vẫn sẽ tin tưởng anh.

Thực sự em rất tò mò, anh có thể nói cho em không?”
Anh không nói gì, chỉ hành động theo bản năng dang tay ôm lấy cô.

Thư Di ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười tươi.

Cô ngẩng đầu lên đúng lúc anh cũng rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt cả hai nhìn nhau không dao động…
“Thư Di…”
“Thôi được rồi, em biết anh sẽ không nói.

Nếu anh muốn nói, anh đã không để em phải hỏi”
Cô rũ mắt, khịt nhẹ mũi rầu rĩ nói.
“Dù sao hiện tại em cũng biết anh chính là phải đối xử lạnh nhạt với em, sau đó là sẽ bày ra khuôn mặt cực chán ghét bộ dạng của em”
Sở Trạch Hiên đột nhiên cười thầm trong lòng.

Vậy mà cô lại đoán ra được…
Tiểu Di ngốc của anh, thật sự rất đáng yêu.
Chỉ là anh vẫn không thể nói cho cô biết được lý do vì sao anh phải làm thế!
Lúc sau, đột nhiên Thư Di bất mãn cất giọng đánh gãy suy nghĩ của anh.
“Sở Trạch Hiên, anh mau nói đi!”
“Em muốn anh nói cái gì?”
“Nói lên suy nghĩ của anh, hoặc là nói anh muốn làm cái gì”
“Chẳng phải nãy em cũng bảo có hỏi anh cũng sẽ không nói sao?”
Thư Di nhíu mày nhìn anh.
“Vậy anh mau nói cho em, tại sao anh lại phải lạnh nhạt với em suốt mấy ngày hôm nay, rốt cuộc là thể hiện cho ai xem?”
Sở Trạch Hiên không có trả lời, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô lại càng thêm thâm trầm.

Thư Di suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên nhếch môi nhướng mày.
“Chờ mà xem, từ sơ trung lên đến đại học, các trường học kịch nói đều để ý đến em, diễn kịch gì đó, em chính là thiên phú”
“Em vốn không ham danh tiến vào giới nghệ sĩ showbiz, nếu không hiện tại em có khi sẽ có được rất nhiều bộ phim đình đám, mấy cái giải thưởng ảnh hậu gì đó đều nằm trong tay em hết cũng nên”
Sở Trạch Hiên bật cười.
“Em có vẻ thích chém gió quá nhỉ? Hình như bay hơi xa rồi đấy”
Thư Di trừng mắt lớn nhìn Sở Trạch Hiên.
“Em nói cho anh biết, Sở Trạch Hiên, em rất nghiêm túc, đến lúc đó đừng giở giọng cầu xin em”
“Được, anh chờ!”
Sở Trạch Hiên cười cười, đem Thư Di ôm chặt vào trong lồng ngực, thoả mãn hôn phớt lên trán cô một cái.

Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy cho đến khi đôi chân bắt đầu cứng lại mới dìu nhau ngồi xuống.

Đêm đó, Thư Di lại cùng Sở Trạch Hiên ôm nhau ngủ đến tận sáng.


Trịnh Quang nhận được thư từ người lạ gửi đến, mở ra xem chính là báo cáo xét nghiệm thử máu của Bạch Tiêu Linh, mà cái quan trọng nhất chính là kết luận cuối cùng của bản báo cáo đề cập đến giới tính của đứa bé.

Bạch Tiêu Linh thực sự đã mang thai con gái.
Trịnh Quang cầm chặt tờ giấy trong tay, bởi vì lửa giận mà không khống chế được cảm xúc.

Có người nói với hắn rằng, đứa con đầu tiên của hắn chắc chắn là con trai.

Mà Diệp Lăng Tịch lại mang thai sớm hơn so với Bạch Tiêu Linh, cho nên chắc chắn rằng đứa con trong bụng của Diệp Lăng Tịch chính là con trai…
Bạch Tiêu Linh nhẫn tẫm giết chết đứa con trong bụng chính là cô ta sợ hãi Trịnh Quang phát hiện đứa bé đó không phải là con trai.

Vậy ra cô ta vì ghen ghét nên mới không nương tay giết chết con của hắn.
Càng nghĩ Trịnh Quang lại càng tức giận, khuôn mặt vặn vẹo thay đổi liên tục trông rất đáng sợ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi rít lên.
“Được lắm… Bạch Tiêu Linh, cô đúng là loại phụ nữ máu lạnh, để tôi xem cô định giải thích như thế nào…”
Trịnh Quang ngay lập tức đi đến phòng bệnh của Bạch Tiêu Linh, nhưng lúc này trong phòng lại không có người.

Con ngươi tối sầm lại, hắn xoay người đến phòng bệnh của Diệp Lăng Tịch, quả nhiên Bạch Tiêu Linh cũng đang ở đây.

Lúc này, Bạch Tiêu Linh vẫn đang trút giận lên người của Diệp Lăng Tịch.
“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, mày câu dẫn chồng tao, còn âm mưu sinh cho anh ấy một đứa con để vượt mặt tao hả…?”
Diệp Lăng Tịch hốc mắt đỏ rực, nghẹn ngào nói.
“Cô không phải nên trách bản thân cô không có khả năng giữ chồng hay sao hả? Bây giờ còn hại tôi mất đi đứa con, Bạch Tiêu Linh, cô có chết cũng không thể yên thân đâu”
“Con điên này… mày nói lại cho tao nghe xem”
Chát
Âm thanh giòn tan vang khắp căn phòng, Diệp Lăng Tịch mở to hai mắt nhìn Trịnh Quang đánh Bạch Tiêu Linh, nhất thời phản ứng không kịp.

Trịnh Quang mang theo lửa giận trên đôi tay, trực tiếp đánh Bạch Tiêu Linh đến mức ngã sõng soài xuống nền đất lạnh.
Bạch Tiêu Linh ngay lập tức cảm nhận được khoé miệng mình có chút ươn ướt, mùi máu tanh nhanh chóng sộc lên mũi cô ta, khiến cô ta sững sờ.
Bạch Tiêu Linh ôm gương mặt đã đỏ tấy lên của cô ta, mắt mở lớn nhìn Trịnh Quang.
“Ông xã…sao… sao anh lại đánh em?”
Trịnh Quang ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đánh cô? Đánh cô có phải là quá nhẹ rồi không? Cô phải cảm ơn ông trời vì tôi ngay tại đây không ra tay giết cô đã là may lắm rồi biết không hả!”
Diệp Lăng Tịch đứng ở bên mép giường, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ánh mắt chuyển dần từ nhìn Trịnh Quang đến nhìn Bạch Tiêu Linh.

Chỉ là khi nhìn đến gương mặt đỏ ửng của Bạch Tiêu Linh, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia muốn trả thù.
Bạch Tiêu Linh vẫn giữ vẻ mặt bất ngờ như cũ, không thể tin nổi Trịnh Quang lại làm thế.
“Ông xã, anh… anh đã từng nói rằng sẽ đối xử tốt với em cả đời này mà, tại sao hiện tại anh lại vì con tiện nhân này mà đánh em?”
Trịnh Quang chỉ thẳng mặt Bạch Tiêu Linh rống lên.
“Bạch Tiêu Linh, tôi đúng là quá xem nhẹ lòng dạ của cô, tôi sẽ cho cô một cơ hội, cô mau thành thật cho tôi biết, thực chất cô xảy thai là vì cái gì?”
“Cái gì là cái gì?”
“Cô có dám khẳng định với tôi rằng đứa bé đó không phải là con gái hay không?”
“Khoan đã, anh đang nói cái gì vậy?”
Trịnh Quang cười lạnh, tuỳ ý chỉ tay vào Diệp Lăng Tịch nói.
“Cô ấy mang thai lâu hơn cô, chẳng lẽ không phải đứa con trong bụng cô ấy mới là con trai hay sao?”
Bạch Tiêu Linh quát lớn.
“Nhưng cô ta không phải vợ anh, em mới chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh kia mà…”
“Chỉ cần tôi muốn, bất cứ ai cũng có thể trở thành vợ của tôi”
Bạch Tiêu Linh tức khắc mở to hai mắt nhìn Trịnh Quang, Diệp Lăng Tịch đấy mắt xẹt qua một tia vui sướng, ngay sau đó là bày ra bộ dạng đáng thương.


Diệp Lăng Tịch vừa nói vừa khóc.
“Trịnh Quang, con trai của chúng ta… con của chúng ta… mất rồi”
Diệp Lăng Tịch nghẹn ngào nhìn Bạch Tiêu Linh, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nói.
“Là cô ta, chính cô ta khiến con trai của chúng ta xảy mất…”
Bạch Tiêu Linh tức giận quát lớn.
“Hồ ly tinh, cô câm miệng vào ngay cho tôi”
“Con trai sao? Cô có bằng chứng không? Đứa con đã mất của tôi mới là con trai…”
Diệp Lăng Tuệ rất biết tận dụng thời cơ, ánh mắt cực kì đau khổ nhìn Trịnh Quang.
“Đây là lần đầu tiên tôi mang thai, cho nên đứa bé trong bụng tôi mới chính là con trai, cô ta căn bản không phải!”
Trịnh Quang đứng một bên mà nhìn màn cãi nhau của hai người phụ nữ này, đến bây giờ mới lên tiếng.
“Bạch Tiêu Linh, tôi hỏi lại cô một lần nữa, đứa bé trong bụng cô trước đó là trai hay gái?”
“Là trai!”
Chát
Trịnh Quang tiếp tục giáng một bạt tai xuống gương mặt của Bạch Tiêu Linh.

Cái tát lần này khiến cô ta chới với đập cả người vào sát mép tường.

Bạch Tiêu Linh kinh ngạc, trong ánh mắt hoàn toàn là khiếp sợ, không thể tin được.

Trịnh Quang lúc này đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ném mạnh tờ báo cáo xét nghiệm máu vào mặt của Bạch Tiêu Linh.
“Vậy cô xem cái này là cái gì? Con trai à? Haha, cô đúng là tâm địa rắn rết, cô không những không có bản lĩnh sinh cho tôi một đứa con trai mà còn độc ác giết chết con trai của tôi”
Bạch Tiêu Linh cúi xuống nhặt tờ báo cáo lên đọc, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
“Không… không phải… cái này là giả…”
Bạch Tiêu Linh bò đến túm chặt ống quần của Trịnh Quang, cô ta trừng lớn mắt, vội vàng nói.
“Ông xã, cái này chắc chắn là giả, nhất định là có người vu oan cho em…”
“Đúng rồi, chắc chắn là Hạ Thư Di, cô ta muốn thoát tội nên đã làm giả tờ giấy này để lừa anh”
“Con của tôi chính là con trai” Cô ta hét lớn.
Diệp Lăng Tịch lập tức lên tiếng.
“Mặc kệ đứa bé đã mất đó là con trai hay con gái, Hạ Thư Di vì sao phải làm vậy với cô chứ?!”
“Cô mau câm miệng…”
Trịnh Quang đưa chân hất mạnh cánh tay của Bạch Tiêu Linh đang nắm ống quần của hắn ra, trừng mắt quát lớn.
“Người câm miệng chính là cô đấy! Bạch Tiêu Linh, tôi nói cho cô biết… cô đã giết chết cả hai đứa con của tôi, tôi sẽ không để cô sống yên thân đâu!”
Trịnh Quang hừ lạnh một tiếng, nhặt tờ giấy báo cáo bị vứt trên mặt đất, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Hiện giờ sự việc đã vỡ lở, hắn chỉ còn cách dùng thủ đoạn hèn hạ để có thể thắng đợt kiện tụng này.

Chỉ có như vậy, hắn ta mới có cơ hội hợp tác với Cận Thiếu Phong, nếu không công ty của hắn sẽ không thể chống cự nổi mất.
Trong phòng bệnh, Bạch Tiêu Linh ngồi dưới đất, mặt nóng rát, đau đớn vì hai cái tát của Trịnh Quang, cô ta chợt nhận ra những gì xảy ra ngày hôm nay đều không phải nằm mơ.
Diệp Lăng Tịch chậm rãi tiến đến ngồi xổm xuống.
“Bạch Tiêu Linh, cô có biết tôi mất bao nhiêu công sức để cố gắng bảo vệ đứa nhỏ này hay không? Hiện giờ cô đã giết chết đứa con của tôi, tôi cũng sẽ không nương tay với cô nữa đâu!”
“Con tiện nhân này, mày…”
Chát
Diệp Lăng Tịch dùng sức lực rất lớn, thảy lên mặt của Bạch Tiêu Linh một bạt tai nữa.
“Cái tát này… tôi thay con của tôi trả lại cho cô.

Tôi nói cho cô biết Bạch Tiêu Linh, chúng ta hãy chờ xem, rốt cuộc lần này Trịnh Quang sẽ bảo vệ cô hay là bảo vệ tôi đây”
Lời nói âm lãnh xuất phát từ một người mẹ mất đi đứa con đầu lòng, Diệp Lăng Tịch thề cô ta có thể không từ thủ đoạn sẽ khiến cuộc đời Bạch Tiêu Linh sống trong đau đớn và khổ sở.
Sống không được chết cũng không xong!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận