Cận Thiếu Phong đứng phía trước cửa sổ, nhìn từng tầng mây bay lững lờ che khuất đi ánh trăng, tầm mắt hơi mông lung.
Một lúc sau, anh mới cất lời.
“Chuyện này tôi nghĩ có lẽ là không đến mức đó…”
“Là vì bà Phương giúp việc mà mẹ của Khúc Ưu Ưu?” Sở Trạch Hiên hỏi.
“Nếu họ thông đồng, Hạ gia nhiều người hầu như vậy, A Lang nhất định sẽ tìm cách trốn tránh rồi bịa đặt một lý do nào đó là được, nhưng có điều sau đó tôi lại rời đi, chuyện tuyển thêm người hầu vào trong nhà tôi cũng không rõ lắm”
“Tuy nhiên, không ngoại trừ một vài tình huống”
Đối với Khúc Ưu Ưu, từ nhỏ đến lớn ấn tượng trong mắt anh đều không mấy tốt đẹp.
Cho dù cả lão gia và phu nhân, đến cả Thư Di cũng tin tưởng, yêu quý cô ta đi chăng nữa thì anh vẫn một mực có ác cảm với loại phụ nữ này.
Đó chính là một loại cảm giác chán ghét đến tận xương tuỷ.
Lúc trước, trong lòng Cận Thiếu Phong đột nhiên sinh ra loại cảm giác này, ban đầu anh còn nghĩ rằng đó là vì đôi lúc Khúc Ưu Ưu quá mức ngoan ngoãn, hoặc là lúc nào cũng giúp đỡ Thư Di một cách tuỳ hứng.
Nhưng sau đó, trong một lần tình cờ anh chợt phát hiện Khúc Ưu Ưu nhận được lời tỏ tình từ một nam sinh.
Cô ta không ngần ngại xé nhát bức thư tình của nam sinh đó, còn vứt luôn hộp chocolate vào thùng rác một cách rất dứt khoát, mắt trừng lớn nhìn những món đồ đó bằng ánh mắt căm hận.
Lúc đó, Cận Thiếu Phong mới hiểu được, thứ mà anh luôn chán ghét không gì khác chính là chán ghét con người giả tạo của cô ta.
Ngày đó cũng chính là ngày mà anh đưa mẹ của mình đi mua thuốc ở trong nội thành.
Cũng bởi vì Thư Di học gần ở đó, anh chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô đi từ cổng trường ra, cho nên liền đứng một chỗ để chờ, nghĩ rằng nếu cô tan học anh có thể đón cô nhưng đen đủi thay không biết hôm đó xảy ra chuyện gì mà cô lại giáo viên bắt ở lại trường học chép phạt.
Anh thấy trời cũng đã tối muộn, cô đi về một mình rất nguy hiểm nên mới tìm một quán ăn gần đó cố chờ thêm một lúc nữa.
Đúng lúc ấy thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Khúc Ưu Ưu.
Khi nhận lá thư tình cùng hộp chocolate kia, Khúc Ưu Ưu cũng nói rất rõ ràng, hiện tại cô ta muốn lấy việc học là trên hết, không muốn yêu đương vội.
Nam sinh kia đương nhiên hiểu cô ta nhưng vẫn cố thuyết phục cô ta, Khúc Ưu Ưu nhếch môi cười lạnh, đem thư tình xe nát trước mặt nam sinh kia, trước khi đi còn nói.
“Nghèo nàn như cậu, chỉ dựa vào số tiền làm thêm ít ỏi mới đủ mua một hộp chocolate cho tôi, cậu xem lại cậu đi cậu có xứng với tôi hay không? Muốn cùng tôi hẹn hò? Nằm mơ đi!”
Chỉ với câu nói ấy đã phần nào lộ rõ dã tâm của Khúc Ưu Ưu.
Sở Trạch Hiên trầm ngâm một hồi lâu mới cất lời.
“Hiện tại tôi rất muốn biết, nếu như sự việc năm đó là sự thật, lúc trước Thư Di đi tìm tôi, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?”
Nếu Khúc Ưu Ưu và Đàm Trung Lang nói đều là thật, vấn đề cần làm rõ lúc này chính là năm đó cô gấp gáp đi tìm anh như vậy là để nói chuyện gì?
Nhưng bây giờ, nếu như trực tiếp đi hỏi cô về sự việc năm đó, chẳng khác nào giống như gợi lại nỗi đau của cô hay sao?
Cận Thiếu Phong thở dài nói.
“Tôi chỉ sợ lúc này không phải là thời điểm thích hợp”
Sở Trạch Hiên nhắm chặt đôi mắt khô khốc của mình lại, thở hắt ra.
“Tôi sẽ đi nói chuyện với chuyên gia tâm lí một chút để xem trong chuyện này bao nhiêu phần trăm là cô ta nói thật, bao nhiêu phần trăm là cô ta bịa đặt”
“Được, cứ vậy đã” Cận Thiếu Phong ậm ừ, sau đó cúp máy.
Cận Thiếu Phong thật sự muốn tìm ra sự thật của sự việc năm đó, muốn tìm một chút dấu vết còn sót lại, rốt cuộc có chuyện gì mà Thư Di lại vội vàng phải đi tìm Sở Trạch Hiên ngay lập tức như vậy? Mà hơn nữa lão gia và phu nhân cũng hối hả đuổi theo cô như thế?
…
Ngày hôm sau, thời tiết có chút âm u.
Sở Trạch Hiên đưa chiếc video đã quay hôm qua cho một chuyên gia tâm lý, trong video không một tiếng động, chuyên gia chỉ có thể nhìn từng cử chỉ của người trong đó để phán đoán cảm xúc.
Đến đoạn, chuyên gia tâm lý kia phát hiện.
“Cậu nhìn xem, lúc cô ta nói đến đây, tâm tình cô ta không được ổn cho lắm, có vẻ hơi kích động một chút”
“Khoé mắt khẽ nhếch, đồng tử co rút kịch liệt, có thể khẳng định giờ phút ấy cảm xúc của cô ta không được ổn định, nhưng lại có một chút quyết tâm”
“Còn có cái này nữa, tôi phát hiện khoé miệng cô ta khẽ nhếch, kết hợp với tình huống vừa nãy, đây chính là biểu hiện của một người cố đem bí mật áp chế trong lòng mình nói ra, giống như kiểu giải toả cảm xúc vậy đấy”
Chuyên gia tâm lý nghiêng đầu về phía Sở Trạch Hiên.
“Trong khoảng thời gian này, những gì mà cô ta nói, mức độ tin cậy sẽ cao hơn rất nhiều”
Ánh mắt thâm trầm của Sở Trạch Hiên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong khoảng thời gian này chuyện cô ta nói chính là chuyện về vụ tai nạn của ba mẹ Thư Di.
Nói cách khác, cái này đang khẳng định một điều rằng năm đó chính vì Thư Di đi tìm gặp anh nên hai người họ mới xảy ra tai nạn.
Sở Trạch Hiên nhíu chặt mày lại, cũng vì lời nói của chuyên gia tâm lý kia mà sắc mặt anh càng ngày càng nghiêm trọng.
Chuyên gia tâm lý lại tiếp tục phân tích.
“Cậu nhìn xem, đoạn cô ta kiểm tra điện thoại của cậu, chứng tỏ một điều rằng cô ta vẫn chưa thực sự tin tưởng cậu”
Sở Trạch Hiên âm thầm cười lạnh, anh nghĩ tới tình huống anh cố tình sơ sảy để Khúc Ưu Ưu kiểm tra điện thoại của anh, chỉ cần không phải trong thời gian diễn kịch, tất cả tin nhắn hay cuộc gọi một khi đã xem xong anh đều ngay lập tức xoá bỏ.
…
Thư Di đang ở bệnh viện chợt cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên mí mắt cứ liên tục “nhảy nhót” không ngừng, cô nghĩ có thể là cô ngủ chưa đủ giấc hoặc bị tác động bởi cái gì đó nên mới vậy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, khẽ thở dài, cô cầm hồ sơ bệnh án xuống cầu thang của bệnh viện để trở về phòng làm việc đột nhiên nhớ tới anh nên muốn gọi điện một chút.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, thanh âm nhàn nhạt nhưng tràn đầy ý cười của anh vang lên.
“Sao vậy?”
“Sở Trạch Hiên, em…”
*Ketttttt*
Thư Di định mở miệng nói gì đó, đột nhiên bên kia truyền đến tiếng thắng xe chói tai.
Đôi mắt cô lúc này chợt mở lớn, sắc mặt trắng bệch định giương miệng kêu “Sở Trạch Hiên” nhưng mà vào thời khắc ấy dây thanh quản dường như bị tác động bởi một vật nào đó, như thế nào cũng không thể nói được.
Thanh âm của cô cứ dứt quãng dần…
“Sở… Sở Trạch Hiên… anh… cầu xin anh… đừng… không được…”
Đôi mắt đỏ au của cô cực kì hoảng loạn, vừa bàng hoàng vừa bất lực khiến toàn thân cô hoàn toàn tê liệt.
Bên kia Sở Trạch Hiên không nghe được rõ giọng nói của cô, cô cũng vậy hiện tại chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng một vài lời bàn tán xôn xao.
Thư Di càng ngày càng gấp gáp, sắc mặt cô tái nhợt đi, lỗ tai lùng bùng, hiện tại cô không thể nghe được gì cả.
“Không… không… Trạch Hiên…”
Thư Di vô thức phát ra nhưng thanh âm ngắt quãng, hốc mắt đã đỏ lựng lên, mờ mịt một tầng hơi nước…
“Sở Trạch Hiên… anh… không… không được đâu…”
Hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn, hít thở không thông, dường như lúc này tim cô chỉ muốn ngừng đập.
Hơn nữa từ sáng đến giờ, mí mắt cô cứ liên tục dựt dựt, cảm giác luôn bất an.
Lông mi run rẩy, Thư Di vẫn không ngừng kêu tên anh, có điều điện thoại vẫn luôn được kết nối, điện thoại chỉ truyền đến mấy âm thanh sột soạt, hoàn toàn không nghe rõ lời nào cả.
Mà trong đầu của cô hiện giờ, hoàn toàn là hình ảnh của hiện trường vụ tai nạn xe, bất giác toàn thân cô sợ hãi đến nỗi run rẩy kịch liệt.
Tai nạn xe đối với cô mà nói, đó là kí ức ẩn sâu, đáng sợ nhất trong cuộc đời của cô.
Nếu…
Nếu Sở Trạch Hiên cũng…
Thư Di hít từng ngụm không khí, thở hổn hển, thân thể cô mềm nhũn vô lực dựa cả vào tường.
“Sở Trạch Hiên… không…”
Giọng nói nghẹn ngào của cô tiếp tục vang lên, đôi mắt khô khốc không thể nào rơi nổi một giọt nước mắt nào.
Cũng không biết qua bao lâu, thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, vài phút đợi lời phản hồi của anh giống như dài cả thế kỉ vậy.
Lúc sau, điện thoại mới truyền đến giọng nói của anh.
“Thư Di…”
“Sở Trạch Hiên…”
Vừa nghe được lời nói của anh, dường như cô cảm giác trái tim mình bị bóp nghẹt, căng cứng không thở nổi.
Anh nghe được giọng nói của cô, lúc này mới phản ứng lại tình huống vừa nãy, tức khắc vội vàng nói.
“Thư Di, anh không sao cả, anh không bị gì hết, chỉ là có người tránh một chiếc xe, chiếc xe kia mất lái nên mới vô tình xảy ra tai nạn thôi thôi…”
“Anh…anh làm em sợ muốn chết!”
Thân thể cô vô lực chậm rãi ngồi sụp xuống bậc thang, bắt đầu khóc lớn.
Nghe tiếng khóc của cô, anh thực sự rất đau.
“Anh xin lỗi…”
Thư Di bên này vừa khóc vừa nói.
“Em không sao, cứ để em khóc một chút thôi… có lẽ em không nên gọi điện cho anh, làm mất thời gian cấp cứu bệnh nhân của anh… em rất xin lỗi…”
Sở Trạch Hiên khẩn trương nói.
“Thư Di… xong việc ở đây, anh qua đón em được không?”
Thư Di khịt khịt mũi, nấc nhẹ.
“Được, anh nhất định phải lái xe cẩn thận đấy”
“Được, anh biết rồi!” Anh trấn an cô.
Thư Di ngắt máy, hai tay ôm chặt đầu, cúi rập người xuống úp mặt vào đầu gối, cắn chặt răng bắt đầu khóc.
Vừa nãy thật sự cô bị doạ đến sắp chết, cô sợ, cô nhớ lại lần trò chuyện cuối cùng với ba mẹ, chỉ vì cô không kiềm chế nổi sự tức giận của mình về chuyện của Khúc Ưu Ưu, mà chưa kịp nghe họ nói hết đã cúp máy.
“Hức… hức…”
Cô cố gắng áp chế cảm xúc xuống, cố gắng ném tiếng khóc rưng rức của mình xuống nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngăn nổi nước mắt của mình vẫn liên tục rơi.
Đây vốn là loại cảm xúc cô đã cố cắt giấu trong lòng, rất nhiều năm rồi… cô đã cố gạt phăng nó ra khỏi cuộc sống của mình nhưng cuối cùng vẫn là tự mình lừa mình.
.