Ánh đèn nhập nhoè, bà Phương ôm một quyển album, lần nữa nhìn kĩ từng gương mặt trong đó.
Cuốn album này bà đã lật xem không biết bao nhiêu lần, mỗi một bức ảnh bà đều cất giữ rất kĩ càng.
Trên ảnh chụp, nhìn qua sẽ thấy có khoảng năm, sáu đứa trẻ đứng chung một khung hình, ăn mặc rất sạch sẽ tinh tươm, miệng nhỏ vẫn nở nụ cười như ánh bình minh ló rạng.
Bà Phương khẽ thở dài, tự lẩm bẩm nói một mình.
“Ưu Ưu, mẹ thật không nghĩ tới quan hệ giữa con và tiểu thư sẽ trở nên như thế này… nếu không phải vì Hạ gia, có chắc sẽ khiến con như ngày hôm nay không?”
Bà Phương lại tiếp tục thở dài, đem cuốn album cất lên kệ, dự định lên giường chợp mắt một chút nhưng cứ nhắm mắt bà lại nhớ về chuyện hồi trước.
Nếu lúc trước, bà không đi tìm lão gia và phu nhân có lẽ bọn họ cũng sẽ không phải gấp gáp đuổi theo tiểu thư như vậy và cũng không xảy ra tai nạn xe…
Bà Phương khổ sở nhắm chặt mắt, lông mi cứ run bần bật.
Bà biết bà đã già rồi, không thể ngủ được lâu hơn nữa cho nên mới tờ mờ sáng bà đã xách giỏ đi chợ.
Khi bà đem giỏ đồ ăn gần về tới nhà, đến một con ngõ nhỏ, bỗng dưng bà cảm giác có người đang đi theo mình, bà nhẹ nhàng cố lách người đi qua nhưng nào ngờ người kia lại tiếp tục sán đến, không cho bà cơ hội trốn thoát.
Bà Phương dừng bước chân, ngước mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, râu ria xuề xoà, ăn mặc có chút kì quái.
“Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?”
Người đàn ông kia bỏ tay ra khỏi túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà, lộ ra đôi mắt sâu hun hút hỏi.
“Bà là Phương Hoa?”
“Xin hỏi cậu là…”
Người đàn ông kia cất giọng lạnh lẽo.
“Có một số việc muốn hỏi bà, có tiện không?”
Bà Phương nhíu mày.
“Có việc gì?”
“Hơn nữa, cậu là ai? Tôi có quen biết cậu sao?”
Người đàn ông híp nhẹ mắt, chậm rãi mở miệng.
“Bà không cần biết tôi là ai, chỉ cần tôi biết bà là được.
Có nơi nào yên tĩnh một chút không? Ở đây chỉ sợ nói chuyện không tiện”
Bà Phương trong lòng có chút bất an, bà nhìn xung quanh một lượt, không gian hoàn toàn tĩnh mịch, ở đây chỉ có bà và người đàn ông này.
“Có chuyện gì sao? Nói luôn ở đây đi!”
Thấy người đàn ông bắt đầu tiến đến gần, bà Phương theo bản năng lùi lại về phía sau.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Bà Phương thấy người nam nhân kia không nói không rằng còn tưởng không có chuyện gì, định bụng lướt qua để đi nhưng rất nhanh người đàn ông kia đã chặn mất đường đi của bà.
“Cậu muốn hỏi cái gì? Có thể ở đây hỏi luôn còn nếu không muốn hỏi thì thực xin lỗi, tôi còn có việc…”
“Năm đó bà ở Hạ gia, chắc chắn là biết chuyện này đúng không? Nói cách khác chuyện tôi muốn hỏi bà chính là bí mật của Hạ gia?”
Nháy mắt sắc mặt bà Phương liền thay đổi, theo bản năng trong đầu lại xẹt qua những hình ảnh kinh hoàng đó, mỗi ngày đều bám riết lấy bà khiến bà cảm giác mình giống như một tội đồ.
Phương Hoa run rẩy nói.
“Cậu… cậu là ai? Sự việc năm đó, tôi không biết gì hết”
Nam nhân nghiêng đầu, nhếch moi cười khinh bỉ.
“Không biết sao? Tôi nghe nói cái chết của Hạ Thiên Định và Giang Mạnh Nhã chính là do bà đã gây ra!”
*Bịch* chiếc giỏ trên tay Phương Hoa rơi bịch xuống đất.
Sắc mặt của bà càng ngày càng khó coi, đôi mắt hoảng loạn nhìn nam nhân trước mặt nói.
“Tôi không biết… cậu nói cái gì… trong chuyện này tôi không biết gì cả”
Dứt lời, Phương Hoa không kịp nhặt chiếc giỏ, đã vội vã muốn rời đi.
Đáng tiếc, nam nhân kia không cho bà cơ hội đó, vừa thấy bà chuẩn bị chạy đã nhanh chóng bắt được bà.
“Bà vẫn ngoan cố nhỉ? Vẫn luôn nói là không biết? Năm đó chẳng lẽ không phải bà đã đi nói chuyện gì đó cho Hạ Thiên Định rằng Hạ Thư Di đã biết bí mật gì đó nên Hạ Thiên Định mới gấp gáp đuổi theo cô ấy dẫn đến tai nạn xe hay sao?”
“Không, tôi thật sự không biết!”
Ánh mắt sợ hãi của bà Phương luôn hiện rõ thậm chí còn cố lảng tránh nhắc đến sự việc năm đó.
Người đàn ông kia “hừ” lạnh một tiếng, một tay ném mạnh bà Phương lên tường.
“Đừng tưởng rằng không có người biết đến thì bà sẽ sống yên ổn.
Lúc trước, vừa hay có người đi thăm vườn nhỏ đã thấy bà nói gì đó với Hạ Thiên Định…”
“Tôi thật sự không biết mà! Tôi căn bản không biết đó là sự việc gì, tôi chỉ nghe được tiểu thư nói chuyện điện thoại với ai đó, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện không hay nên mới đi tìm lão gia”
Người đàn ông kia âm thầm đánh giá Phương Hoa, trong ánh mắt của bà ấy có một chút ây náy, một chút mờ mịt không rõ.
Bà Phương khổ sở nói.
“Chuyện năm đó như thế nào tôi không rõ lắm… nếu biết sẽ xảy ra tai nạn xe, dù cho thế nào tôi cũng sẽ không nói cho lão gia và phu nhân biết đâu.
Chỉ là, lúc trước nghe tiểu thư nói sẽ đi tìm Sở thiếu nên tôi mới gấp gáp báo lại cho lão gia”
“Bà không biết? Vậy mà bà lại đi tìm bọn họ để nói cái gì? Hạ Thư Di đi tìm Sở Trạch Hiên chẳng phải là điều rất bình thường sao? Tại sao bà lại đi nói cho Hạ Thiên Định biết? Hả?”
Lời này, bà Phương không thể phản bác được.
Lúc trước, bà chỉ biết tiểu thư nghe một cuộc điện thoại gì đó rồi sau đó vội vã muốn đi tìm Sở Trạch Hiên, căn bản bà cũng không mấy để ý đến cái này.
Rồi không biết như thế nào bà lại nghe được mấy câu từ người khác rằng tiểu thư đã biết được bí mật gì đó nên muốn đi tìm Sở Trạch Hiên để giằng co?!
Chuyện sau đó bà nghe được lại rất rối loạn, cái gì mà Hạ gia có nguy cơ gặp nguy hiểm, rồi tiểu thư và Sở thiếu cả đời sẽ trở thành kẻ thù.
Bà biết tình cảm của tiểu thư đối với Sở thiếu rất sâu nặng, nếu trở thành kẻ thù thì tiểu thư nhất định sẽ không sống nổi…
Cho nên bà cũng không suy nghĩ nhiều ngay lập tức đi tìm lão gia, nói rằng tiểu thư đã biết bí mật gì đó muốn tìm sở thiếu để nói rõ ràng.
Ngay sau khi nghe xong, sắc mặt của lão gia và phu nhân nhanh chóng thay đổi, thậm chí không hỏi rõ mọi chuyện đã vội vã lấy xe rời khỏi Hạ gia để đuổi theo tiểu thư…
Ngay sau đó, chính là tai nạn xe…
Phương Hoa vô lực nói.
“Nếu cậu muốn biết bí mật kia thì thật sự tôi cũng không hề biết… tôi không biết thì tôi đâu thể nói được?”
Người đàn ông cảm thấy lời nói này của bà Phương không giống như lừa gạt ai cả, nhưng nếu không biết, tại sao lại đột nhiên đi nói với Hạ Thiên Định để ông ấy đuổi theo Thư Di?!
Lúc sau, ngõ nhỏ đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Phương Hoa liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt một cái, vội vàng đứng dậy nhặt lại giỏ đựng rau, nhanh chóng cùng mấy người kia rời khỏi ngõ nhỏ.
Người đàn ông kia chờ đến khi bóng dáng của bà Phương đã khuất rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
Người này nói.
“Boss, có vẻ anh suy đoán không sai biệt lắm.
Bà Phương hẳn là cũng chỉ bị lợi dụng”
Cận Thiếu Phong hơi nhíu mày, đôi mắt âm trầm, sâu hun hút không thấy đáy.
Khúc Ưu Ưu cũng làm bộ dạng chỉ biết thoang thoáng chuyện kia, cũng không biết bí mật kia là chuyện gì.
Mà hiện tại bà Phương cũng vậy!
Vậy rốt cuộc năm đó ai là người đứng sau giật dây?
Thư Di biết bí mật đó vẫn là bởi vì Khúc Ưu Ưu nên đi tìm Sở Trạch Hiên, sau đó mới bị lợi dụng?
Rốt cuộc cái bí mật chết tiệt kia là cái gì?
…
Thời gian từng ngày trôi qua, thoắt cái đã gần đến trung thu.
Khúc Ưu Ưu ở phòng làm việc của Sở Trạch Hiên cười cười nhìn anh.
“Trạch Hiên, ngày mai trung thu anh có kế hoạch gì không? Nếu không có thể cùng em tham gia tiệc rượu được không?”
“Ngày mai anh có hẹn với Cố Ngạn rồi”
Khúc Ưu Ưu nhún vai: “Vậy để em tự đi cũng được!”
Dứt lời, cô ta đi đến gần anh ngồi xuống, tầm mắt hơi rũ xuống, vừa lúc nhìn đến đống văn kiện trong đó có một vài liên quan đến vấn đề giành quyền nuôi con.
Khúc Ưu Ưu mừng thầm nhưng lại che giấu rất tốt.
“Em đi gọi điện cho mẹ.
Bảo bà ấy qua trung thu sẽ lên đây”
“Ừm… nếu không có gì xảy ra thì vụ kiện tụng giành quyền nuôi con này sau hôm trung thu cũng sẽ tiến hành”
Khúc Ưu Ưu không tự chủ được liền vui vẻ.
“Mấy ngày nay em cũng không bận việc gì nhiều, nên có xem thử mấy clip chăm trẻ nhỏ, hi vọng là có thể có ấn tượng tốt với Tâm Dao”
Sở Trạch Hiên nhìn Khúc Ưu Ưu, nhếch môi cười khinh bỉ.
Con gái của tôi, cô có tư cách để nhúng chàm con bé sao?
Suy nghĩ một hồi, bên ngoài vừa hay truyền đến tiếng gõ cửa.
Y tá trưởng tiến vào báo cáo.
“Bác sĩ Sở, mọi người đang chờ anh ở trong phòng họp”
Nói cô ấy đánh mắt liếc qua nhìn Khúc Ưu Ưu.
Khúc Ưu Ưu biết ý đứng dậy.
“Em còn có việc, em đi trước đây.
Anh cứ bận đi”
Sở Trạch Hiên “ừm” nhẹ, nhìn thấy bóng dáng của cô ta đã khuất, lập tức cười lạnh.
Y tá trưởng thấy vậy liền buông lời trêu chọc.
“Tôi chưa từng nhìn thấy bác sĩ Sở cự tuyệt ai cả…vậy mà bây giờ lại dùng phương thức này để…”
Sở Trạch Hiên không nói gì chỉ gửi cho y tá trưởng một tin nhắn “cảnh cáo”.
“Cô đã biết quá nhiều, sẽ bị diệt khẩu!”
Y tá trưởng cười cười, xua xua tay sau đó mới ra khỏi văn phòng của anh.
Anh hướng mắt nhìn đống giấy tờ liền quan đến việc giành quyền nuôi con, từ từ cầm lên lật ngược trở lại.
Cái này dù sao cũng chỉ là văn kiện của dự án dược phẩm kia nguỵ trang thành mà thôi!