Bác Sĩ, Ta Bệnh Rồi

Vương Thanh nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức, Phùng Kiến Vũ cong cong khóe môi mỉm cười thật lâu mới nhàn nhạt nói: “Thanh nhi, sau này anh cũng trở về là anh chân thật nhất được không?

Vương Thanh không nói gì, Phùng Kiến Vũ cũng không để ý, đến lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ mới nghe thấy Vương Thanh mang theo ý cười đáp một câu: “Được.”

Phùng Kiến Vũ chớp mắt mấy cái nhìn trần nhà không quá quen thuộc, nhu nhu thái dương có chút đau nhức, ngày hôm qua, ah, đúng rồi, đây là nhà Vương Thanh, Vương Thanh, người đâu rồi?

“Đại Vũ ~” Lúc Phùng Kiến Vũ còn đang ngẩn người xoa trán, Vương Thanh đầu cột chỏm tóc, mặc đồ ngủ trẻ con, trước người đeo tạp dề hình cú mèo, trong tay còn cầm xẻng cơm, cứ như vậy xông vào phòng.

Phùng Kiến Vũ nhíu nhíu mày...... Đánh giá Vương Thanh một phen.

“Sao vậy?”

“Anh muốn hỏi trứng chiên em thích chín mấy phần?”

“Bảy phần.”

“Được rồi ~” nói xong vừa tính quay người rời đi, Phùng Kiến Vũ mở miệng gọi hắn lại.

“Thanh nhi.” Vương Thanh có chút không hiểu quay đầu lại nhìn cậu, nghiêng đầu, cau mày, tựa hồ đang đợi cậu nói chuyện.

“Cái kia...... Anh một thân như thế này......”

“Không dễ nhìn sao? Đại Vũ không phải nói muốn anh ở trước mặt em trở về là anh chân thật nhất sao?”

Phùng Kiến Vũ một trận đau đầu...... Đây chính là anh chân thật nhất sao? Có phải là sai sai chỗ nào rồi không?

“Đúng vậy a, trước đây anh rất thích thế này, mẹ anh lại luôn nói đàn ông không thể như vậy, phải trầm ổn, phải thành thục, thế nên......” Nói được một nửa còn oan ức dẩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn Phùng Kiến Vũ, đại khái Phùng Kiến Vũ mà nói ra một câu không tốt, hắn sẽ khóc cho cậu xem.

Phùng Kiến Vũ đưa tay xoa xoa thắt lưng của mình, đáy lòng bất đắc dĩ cảm thán, người trước mắt tuyệt đối không phải là cái tên dũng mãnh tối hôm qua!! Cũng tuyệt đối không phải Vương Thanh trầm ổn thành thục trước đây!! Tuyệt đối không cùng một người!!

—–

“Đại Vũ, sao rồi? Người thú vị lần trước cậu nói còn chưa theo đuổi được sao?” Triệu Kỳ nhìn Phùng Kiến Vũ ngồi trước mặt một mình uống rượu giải sầu, thầm nghĩ:  Không phải chứ, ai lại có cá tính đến thế!

“Không, theo đuổi được rồi.”

“Theo đuổi được rồi? Vậy sao cậu vẫn rầu rĩ không vui thế này? Chính là cậu đang lúc yêu đương nồng nhiệt như thế sao mỗi ngày đều tìm tôi uống rượu a?” Phùng Kiến Vũ buồn bực nghĩ, tôi đây hẳn là đang bị ép uống rượu đi.

“Ta thao, người kia thật đẹp trai!” Phùng Kiến Vũ chưa kịp nói gì, cậu bạn bên cạnh ánh mắt đã bị một bóng người vừa vào cửa hấp dẫn, Phùng Kiến Vũ hờ hững nghiêng mặt nhìn về phía cửa.

Vương Thanh trên người ăn mặc áo sơmi trắng, cúc áo không cài nghiêm cẩn như mọi ngày mà giải khai hai cái, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ống tay áo được xắn cao lên, bên dưới mặc quần bò đơn giản hơi ôm sát người, đem đôi chân dài của Vương Thanh phác hoạ càng thêm có hình.

Phùng Kiến Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Vương Thanh đảo mắt tìm kiếm xung quanh một vòng, mãi đến khi thấy được bóng dáng Phùng Kiến Vũ, đối mặt với ánh mắt của cậu, mới hơi cong môi, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào cửa. Sau đó không chút khách khí sải đôi chân dài bước thẳng đến chỗ Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ không để ý tới cậu bạn bên cạnh, đứng lên ôm lấy Vương Thanh. Vương Thanh đặt tay lên thắt lưng cậu rồi hạ xuống trên môi một nụ hôn nhẹ, thấp giọng áy náy nói: “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

“Không sao, giới thiệu một chút, Triệu Kỳ, đây là Vương Thanh, người yêu của tôi.”

“Xin chào, tôi tên Vương Thanh.”

“Chào cậu, tôi Triệu Kỳ, là bạn thân của cậu ấy.” Vương Thanh cười gật đầu, thu tay về ngồi bên cạnh Phùng Kiến Vũ lẳng lặng nghe Triệu Kỳ không ngừng kể những chuyện thú vị của Phùng Kiến Vũ, đôi khi gật đầu đôi khi cùng cạn ly.

Một buổi tối ba người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau khi tạm biệt Triệu Kỳ, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ men theo ven con đường nhỏ bước chầm chậm đi về nhà. Đèn đường chiếu xuống thân ảnh hai người trải bóng dài lên mặt đường, Phùng Kiến Vũ hiếm thấy có chút trẻ con chất vấn: “Anh nói xem, nếu lúc trước em không giả vờ bắt chuyện cùng anh nhiệt tình như vậy thì anh sẽ làm thế nào?”

Vương Thanh nhếch miệng, hồi lâu mới trả lời: “Có lẽ sẽ để lỡ mất em đi.”

Phùng Kiến Vũ sững sờ, không lên tiếng, Vương Thanh dùng sức đem cậu ôm vào lòng, thản nhiên nói: “Thế nhưng không có nếu như. Anh không có để lỡ mất em.”

“Nhưng anh rõ ràng nói sẽ để lỡ mất em!”

“Sẽ không, nếu anh luôn nắm lấy tay em, thì sẽ không bao giờ để mất em!”

“Bác sĩ Vương, em hình như lại bị bệnh?” Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Thanh, thấp giọng nói.

“Bệnh rồi? Bệnh chỗ nào đây?”

“Em...... Tim đập nhanh hơn rồi!”

“Vậy chốc nữa về nhà trị bệnh cho em được không?” Vương Thanh mang theo một tia mê hoặc kề bên tai cậu trầm giọng đáp lại. Phùng Kiến Vũ khẽ gật đầu, Vương Thanh dường như lại nghĩ đến điều gì, sáp lại bên tai, phả hơi thở nóng rực vào cổ cậu. Phùng Kiến Vũ có chút ngứa liền rụt cổ lại, chờ đợi Vương Thanh nói thêm một câu hấp dẫn.

Lại nghe Vương Thanh nói: “Đại Vũ, vậy về nhà chữa khỏi bệnh cho em rồi, có thể uống sữa chua hay không?”

.....

– Hoàn chính văn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui