Hai bác sĩ trả co rúm người, lí nhí giải thích.
- Thật ra chúng tôi có một số vấn đề với bữa sáng, cho nên...
Tố Di nghe được lý do thì càng tức giận hơn nữa, đáy mắt ẩn ẩn hiện hiện tia thất vọng, cô hừ nhẹ một tiếng, giọng nói không chỉ là tức giận mà còn kèm theo thất vọng.
- Phòng cấp cứu vừa đón trên dưới 30 bệnh nhân nặng nhẹ và bác sĩ trực không có mặt vì mắc kẹt trong nhà vệ sinh? Nếu đã chọn chuyên ngành Cấp cứu thì hãy có trách nhiệm một chút đi.
Còn nếu không, thì đừng làm bác sĩ nữa.
Nói xong, Tố Di quay mặt rời đi.
Hội Nhiên, Đình Hi và Bách Khuê đuổi theo.
Phòng phẫu thuật quay về quỹ đạo thường ngày.
Hai bác sĩ kia vẫn đứng như trời trồng.
Hạ Kiều lúc này bước tới canteen vừa hay đi ngang qua hai người họ.
- Tiền bối Hạ...
Hạ Kiều liếc nhẹ sang hai bác sĩ đó, nhẹ giọng bảo.
- Hai người sau giờ trực thì viết bản kiểm điểm nội trong hôm nay phải nộp cho tôi.
- Tiền bối...
- Thật ngại quá, tôi không chấp nhận tiếng "tiền bối" từ những người vô trách nhiệm đâu.
Nộp xong bản kiểm điểm thì đừng gặp tôi cho đến khi nào thật sự biết lỗi và chắc chắn sẽ không phạm lại nữa.
Bên này, Hội Nhiên vẫn còn đang đuổi theo Tố Di
- Di Di à, cậu đợi mình chút có được không?
Tố Di không thèm nghe, tiếp tục rải bước.
Hội Nhiên cố thêm chút, cuối cùng cũng đuổi kịp Tố Di.
Nắm lấy tay trái Di Di kéo lại không cho cô tiếp tục đi tiếp.
- Di Di à.
- Làm sao nữa?
- Sao vậy? Sao mà gắt gỏng vậy tiểu thư Hứa.
Tố Di bực mình quay sang than phiền với Hội Nhiên.
- Cậu muốn tớ phải làm sao đây? Bác sĩ trực vừa đẩy các bệnh nhân đến bờ vực tử vong đấy.
Nếu chúng ta không đến thì chẳng phải tất cả sẽ loạn cào cào lên hết sao?
- Thôi mà bỏ qua đi cho đời vui tươi a.
Chẳng phải chúng ta đã đến sao? Cũng đâu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đâu nè.
Di Di à~~
Tố Di bị giọng nói ngọt sớt của Hội Nhiên làm cho nổi da gà.
- Yaaaa, cậu đừng có nói cái giọng đó chứ.
Đáng sợ quá đi cứu tôi a.
- Hì hì, mà nè.
- Hửm?
- Lúc nãy cậu ngầu ghê á nha.
- Gì cơ?
- Bị tai nạn xong cũng trưởng thành ra rồi hả? Bình thường cậu đâu có thèm quan tâm.
Tố Di bị nói trúng tim đen, chảy mồ hôi hột, suy nghĩ cách giải thích mà cũng chẳng ra.
- Làm gì có chứ? Chắc là tại...nhịn hết nổi rồi.
- Vậy sao? Mà cũng đúng, thủ khoa đại học khối tự nhiên, tốt nghiệp đại học với số điểm tuyệt đối sau 3 năm trong chuyên ngành tổng quát mà ~~
Tố Di nghe mà muốn hết hồn.
Hội Nhiên vừa nói...là thủ khoa? Ủa rồi thủ khoa khối tự nhiên, tốt nghiệp đại học với số điểm tuyệt đối sau 3 năm mà lại là bác sĩ dở tệ được hả trời? Ủa là sao? Chẳng lẽ vị nữ phản diện mang tên Hứa Hoàng Tố Di này là người giỏi lý thuyết kém thực hành sao? Một ngàn dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Tố Di.
- Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!
- A...Gì vậy?
Cảnh tưởng đột nhiên chuyển đến trong phòng họp, có vẻ mọi người đang họp thì phải.
- Đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?
- Không...không có gì.
Cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?
- Ừm, tớ muốn hỏi cậu có ý kiến nào cho ca bệnh này không.
Phòng họp đang họp về ca suy tim mà Tố Di đã cấp cứu sáng nay.
- Tốt nhất thì cứ tiến hành ghép tim thôi.
Cả phòng họp bị kinh ngạc trước câu nói của Tố Di.
Một bác sĩ vừa vào làm việc được 2 tháng đã lên tiếng.
- Tiền bối Dương, chị hỏi cái người không có kiến thức này làm gì chứ?
Hội Nhiên nghe lời hậu bối nói mà thấy bất bình thay Tố Di, cho dù cô ấy có là vậy thật thì hậu bối cũng đâu có quyền nói chuyện với tiền bối như vậy chứ?
- Bác sĩ Lý, phiền cô suy nghĩ kĩ trước khi nói.
Cô bác sĩ đó vẫn không chịu yên ổn.
- Tiền bối, tôi cũng nói đâu có sai, cô ta quả thật chẳng làm được tích sự gì cả, chỉ ăn hại là giỏi.
Hội Nhiên lớn tiếng nhắc nhở.
- Bác sĩ Lý!
- Tiền bối, vì cô ta mà một bác sĩ tài năng đã rời khỏi đội của chúng ta đấy.
- Bác sĩ Lâm rời đội chính là do cô ấy hạ thấp danh dự của bác sĩ Hứa, cô ăn nói cẩn thận vào.
- Tiền bối...
- Đủ rồi.
Không phải Hội Nhiên, là Tố Di lên tiếng.
Nghe thấy Tố Di lên tiếng, cô hậu bối đó cũng im lìm, nghĩ bụng chẳng phải bình thường cô sẽ bỏ qua không thèm nói sao?
- Ý cô là tôi không xứng ở trong đội này mà là bác sĩ Lâm, ý cô là tôi nên thế chỗ cho bác sĩ Lâm đúng không?
Cô bác sĩ đó lấp bấp trả lời, vẫn cứ giữ thái độ cố chấp.
- Đ...Đúng.
Như thế nào?
- Cô có vẻ rất tôn trọng Lâm Tuyết Kỳ nhỉ?
- Cô...cô không có tư cách gọi...gọi thẳng tên tiền bối Lâm như vậy.
- Ồ...Tôi hiểu rồi.
Vậy tức là cô có thể làm tất cả mọi thứ vì Lâm Tuyết Kỳ nhỉ?
- Đương nhiên.
- Được thôi, vậy cô đi theo cô ấy luôn đi.
Đi đến đội thường ấy..