Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Đại Hoàng đương nhiên không lập tức trở về Lộ Tiêu, Lộ Tiêu qua hai ba ngày sau mới lại xuất hiện. Tô Duy nghĩ, có lẽ tin tức ấy làm cho cậu ta quá mức khiếp sợ, nên mới thay đổi nhân cách điều chỉnh lại mình.

Lộ Tiêu mặt không đổi sắc ra khỏi phòng ngủ, Tô Duy thậm chí đã thở phào nhẹ nhõm —— cái gì phải tới rốt cuộc cũng đã tới.

Tô Duy bảo cậu ngồi xuống: “Lư Tương không phải do em giết.”

Lộ Tiêu hoang mang nhìn anh một cái.

Tô Duy nói: “Tôi đã hỏi qua cảnh sát, nếu như em bôi sơn móng tay lên thuốc diệt chuột kéo dài thời gian, pháp y có thể kiểm tra ra ngay. Thế nhưng trong dạ dày Lư Tương không tìm ra chất này —— bà ấy không phải do em giết.”

Lộ Tiêu “Nga” một tiếng, rũ mắt, cũng chẳng phản ứng gì thêm.

Tô Duy cân nhắc một chút, hỏi: “Em nghĩ sao, tại sao trong bụng bà ta lại có thuốc diệt chuột ?”

Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Bà ta tự ăn.”

Tô Duy nhíu mày.

Lộ Tiêu nói: “Ngoại trừ tôi cũng không còn ai hạ độc được bà ta. Nếu không phải là tôi thì chính bà ta tự ăn.” Nói đến đây cậu dừng một chút, hỏi: “Bà ấy chết lúc nào ?”

“Xế chiều ngày em mất tích.”

“Vậy được rồi. Chính bà ta tự ăn.”

Ngón tay của Tô Duy khẽ gõ mặt bàn, gằn từng chữ hỏi: “Em vừa nói trừ em ra không có ai có thể làm được, rồi lại hỏi bà ấy chết lúc nào .. Có phải em nghĩ ra có người có động cơ gây án, đúng hay không ?

Lộ Tiêu nhìn anh một cái, lần này biểu tình Tô Duy hiện rõ vẻ kiên định, cậu mím môi, không trả lời.

Tô Duy khẽ thở dài: “Vậy em nói cho tôi biết, vì sao bà ấy muốn uống thuốc diệt chuột ? Để tự sát sao ?”

Thanh âm Lộ Tiêu đều đều, không hề gợn sóng, giống như đã từng chứng kiến chuyện này: “Bà ấy muốn chết, trước khi chết còn muốn kéo tôi làm chuyện xấu. Bà ấy chờ tôi đi rồi uống thuốc diệt chuột, cảnh sát nói tôi vô tội, nhưng nếu không có người nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ rằng, chính tôi đã giết bà ấy.”

“Vì sao bà ấy còn muốn nhảy lầu ?”

“Độc của thuốc diệt chuột căn bản chưa đủ giết người.”

Tô Duy nở nụ cười: “Trong tiềm thức em không muốn bà ấy chết, phải không ?”

Lộ Tiêu thở hắt ra: “Tiềm thức rất phức tạp, tôi căn bản không tự không chế được, không phải sao ? Chí ít ý thức nói cho tôi biết, tôi mong muốn bà ấy chết.”

“Sao lại nói bà ấy muốn kéo em làm chuyện xấu ? Nếu như vậy, bà ấy hoàn toàn có khả năng biết lúc nào thì nên ăn thuốc diệt chuột của em.”

“Giống như anh nói, tiềm thức bà ấy không muốn để tôi ngồi tù, hoặc muốn bà ấy đền mạng. Bà ấy chỉ đơn giản là muốn dằn vặt tôi, muốn tôi phải áy náy với lương tâm.”

“Vì sao bà ấy lại muốn làm như vậy ?”

Lộ Tiêu trầm mặc vài giây, khẽ cười một cái, không đầu không đuôi ném ra một câu: “Tôi làm tất cả chỉ để trả thù bà ấy, bà ấy cùng lắm cũng chỉ muốn trả thù tôi thôi.”

Lần này đến phiên Tô Duy trầm mặc.

Cảm tình vốn rất phức tạp, tuy rằng lời Lộ Tiêu nói anh cũng không hiểu hết, nhưng anh có thể lý giải. Đôi khi bạn hận một người, nhưng bạn cũng không toàn tâm toàn ý hận người ấy. Có lúc bạn mong muốn người ta chết, nhưng thực tế bạn không thể rời-bỏ họ. Thế giới này căn bản không có thuần yêu và thuần hận, những yếu tố phức tạp bên ngoài sẽ tạo ra những loại kết quả phức tạp khác nhau.

Lộ Tiêu đột nhiên nói: “Trước đây bà ấy cũng không đối xử tệ với tôi lắm.”

Tô Duy sửng sốt thật lâu mới phản ứng được: “Trước khi cha em qua đời ?”

Lộ Tiêu nhắm mắt lại, không xác nhận cũng không phủ nhận, tự nhiên cười cười: “Có một số việc tôi vốn không hiểu, bây giờ mới rõ..”

Tô Duy muốn hỏi cậu rốt cuộc hiểu cái gì, Lộ Tiêu lại vừa cười vừa tự lẩm bẩm: “Được rồi… Tôi đều đã suy nghĩ minh bạch..”

Tô Duy đặt tay lên tay cậu: “Có thể nói cho tôi biết được không ?”

Lộ Tiêu lắc đầu: “Tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng cũng lại không muốn.”

Tô Duy hỏi: “Muốn nhiều hơn một chút, lại không muốn nhiều hơn một chút ?”

Lộ Tiêu không ngần ngại: “Không muốn.”

Tô Duy thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, bàn tay ôn nhu vuốt tóc cậu: “Vậy tôi chờ ngày em nguyện ý nói ra.”

Tô Duy đi rồi, Lộ Tiêu đi tới ban công yên lặng nhìn rèm cửa sổ đóng chặt. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã đến nước này, chuyện trước đây coi như kết thúc…”

Vào nửa đêm, Tô Duy mở máy tính lên, ngạc nhiên phát hiện blog “Cực độ thôi miên” có chút thay đổi.

Bài viết ngập màu máu đó được đổi sang màu lam, câu nói “Nhà tâm lý học lợi hại có khả năng khống chế tất cả” cũng bị xóa đi, thay bằng ——

“Hắn có thể khống chế nội tâm con người, nhưng lại không thể khống chế bản thân họ.”

Tô Duy nhìn màn hình vi tính, trầm mặc thật lâu.

Tô Duy nhận thấy Lộ Tiêu đang thay đổi. Cậu không lạnh lùng như trước đây nữa, cũng không còn sợ ánh mắt người khác hay sợ cùng người khác tiếp xúc. Có khi Tô Duy muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, cậu cũng không từ chối. Thậm chí đi đường gặp người hàng xóm ngày xưa Đại Hoàng đã kết bạn, những người đó chào hỏi Lộ Tiêu, cậu cũng không khẩn trương nữa.

Vài lần Tô Duy quay người lại, nhìn thấy Lộ Tiêu đang nhìn anh, ánh mắt loáng thoáng như muốn che giấu gì đó, nhưng lúc Tô Duy nhìn kỹ hơn, Lộ Tiêu lại thu hồi ánh mắt.

Lộ Tiêu một lần nữa muốn tới thăm mộ Lư Tương. Lúc này không cần Tô Duy nói, cậu tự chuẩn bị ba bó hoa bách hợp.

Đến mộ viên, Lộ Tiêu nửa ngồi nửa quỳ bên bia mộ, giống bộ dạng của một đứa trẻ tựa vào lòng người lớn. Cậu nghịch nghịch hoa bách hợp trong tay, phần lớn thời gian đều trầm mặc, đôi khi nhỏ giọng nói một hai câu, Tô Duy cũng không nghe rõ cậu nói gì.

Lúc cậu đứng dậy muốn rời đi, Tô Duy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã qua nửa giờ.

Thời gian không nói rõ được mọi vấn đề, nhưng nó có thể xác thực một vài vấn đề. Lộ Tiêu dừng ở mộ cha năm phút, dừng ở mộ mẹ một phút, lại quỳ gần nửa tiếng trước mộ mẹ kế. Khoảng thời gian đó, cậu nhất định đã nhớ về những gì từng trải qua. Kỳ thực nghĩ một chút cũng hiểu, lúc mẹ đẻ Lộ Tiêu chết cậu mới vài tuổi, không thể nào nhớ được mọi chuyện, khi cha mất cậu cũng còn rất nhỏ, tuy là nhớ được vài chuyện, nhưng hồi ức cũng không có nhiều. Mà cậu gần mười tám năm nương tựa vào mẹ kế, bất luận là hận hay yêu, cũng có rất nhiều kỷ niệm.

Ra khỏi mộ viên, Lộ Tiêu nói: “Theo tôi về nhà cũ một chút, tôi muốn lấy một vài đồ.”

Nơi ở của Lộ Tiêu và Lư Tương bị cảnh sát kiểm tra rất nhiều lần, đồ dùng còn lại cũng bị bà con xa hiểm ác đem bán, vì nhà có người chết nên vẫn còn bỏ trống. Tô Duy và Lộ Tiêu xé giấy niêm phong đi vào, bên trong ngoại trừ đầy bụi cũng không có gì nhiều.

Lộ Tiêu đi vào phòng vệ sinh, từ góc tường bắt đầu đếm gạch, đếm tới một viên nào đó liền ngừng lại, sau đó từ trong túi lấy ra một cái châm nhỏ, cẩn cẩn thận thận ghim vào kẽ hở giữa các viên gạch.

Chỉ chốc lát, Lộ Tiêu gỡ xuống bốn viên gạch, bên trong lộ ra một chiếc hộp sắt, cậu lấy chiếc hộp ra ngoài.

Lúc cậu làm, Tô Duy chỉ đứng một bên lạnh mắt nhìn.

Lộ Tiêu cũng không lập tức mở hộp mà cất gạch lên như cũ, sau đó ôm hộp nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tô Duy cũng không vội vã muốn biết trong hộp có gì —— Nếu Lộ Tiêu muốn đem cái hộp này tới chỗ anh, vậy sớm muộn gì anh cũng nhìn thấy được đồ vật bên trong thôi.

Quả nhiên, lúc về nhà Tô Duy, Lộ Tiêu mở hộp ra trước mặt anh.

Trong hộp chứa vài món đồ nhỏ, Tô Duy đầu tiên chú ý đến một chiếc đồng hồ điện tử, là một chiếc đồng hồ đeo tay của trẻ con, mặt đồng hồ là một nhân vật hoạt hình nào đấy, có đủ màu sắc, bởi vì nhiều năm không sửa chữa, chỗ hiện giờ tắt lịm, mất đi công hiệu báo giờ.

Lộ Tiêu lấy đồng hồ đeo tay kia ra: “Đây là quà sinh nhật Lư Tương tặng tôi.”

Tô Duy hỏi: “Năm mấy tuổi ?”

Lộ Tiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Mười tuổi.”

Tô Duy gật đầu.

Lộ Tiêu lục tục lấy ra không ít thứ.

Có một chiếc lồng bằng gỗ nhỏ, bên trong là hình một con ve sầu, là quà Lộ Lạc tặng cậu năm bảy tuổi, có vài mô hình Pokemon, mấy món đồ chơi của cậu ngày bé, còn có mấy con hạc và sao giấy cậu tự tay gấp..

Tô Duy cầm một con khủng long nhỏ lên: “Đây là gì ?”

Lộ Tiêu nhận lấy: “Nhậm Tiểu Thiên cho.”

Tô Duy nói: “Cậu ấy là bạn duy nhất của em ?”

Lộ Tiêu ngẩn người, lạnh nhạt nói: “Coi như vậy đi.”

Một miếng ngọc bội thu hút ánh mắt Tô Duy, là một miếng ngọc có màu sắc rất đẹp. Tô Duy cầm lên đặt tròng bàn tay, có thể cảm nhận chất ngọc rất tốt, có lẽ rất đắt, khác hẳn các món đồ chơi khác trong chiếc hộp. Anh cầm miếng ngọc lật qua nhìn một chút, phát hiện trên đó có khắc một chữ “Lộ”.

Tô Duy hỏi: “Đây là cái gì ?”

Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Một người bạn tặng.”

“Bạn ?” Tô Duy nhíu mày “Ngoại trừ Nhậm Tiểu Thiên em còn người bạn khác ?”

Lộ Tiêu nghe câu hỏi này của anh có chút không vui: “Có vấn đề gì sao ?”

Tô Duy đem ngọc trả vào tay cậu.

Lộ Tiêu từ trong hộp lấy ra một thứ giống như quyển nhật ký.

Tô Duy nhanh tay: “Có thể cho tôi nhìn một chút được không ?”

Lộ Tiêu chần chờ trong chốc lát, lắc đầu: “Tạm thời chưa được.”

“Bao giờ thì hết tạm thời ?”

Lộ Tiêu nhìn ánh mắt anh: “Đến khi tôi hoàn toàn tin anh.”

Tô Duy đột nhiên có cảm giác thất bại.

Cuối cùng, Lộ Tiêu đem tất cả món đồ cất lại vào hộp sắt, đặt hộp lên ngăn cao nhất trên giá sách Tô Duy —— không có khóa lại.

Tô Duy đứng sau lưng cậu, nhìn Lộ Tiêu kiễng chân cất đồ, không khỏi cười khổ: Nếu không tin tôi, sao lại đem hộp cất ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ tôi nhìn lén hay sao ? Nếu đã tin tôi, sao còn nửa chặn nửa che như vậy ?

Nhưng anh biết, trước khi được Lộ Tiêu đồng ý, anh sẽ không mở chiếc hộp kia.

*****************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mấy chương gần đây rất khó viết, tôi muốn viết tính cách Lộ Tiêu mâu thuẫn một chút, để những việc làm của cậu không ai có thể lý giải, bởi chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, mọi mong muốn đều do tiềm thức thúc đẩy.

Giống như những gì đã xảy ra cậu ấy chắc chắn biết rõ, Tô Duy muốn gì cậu cũng đều biết cả. Cậu ấy với Tô Duy chỉ có giấu diếm, không có lừa dối, nhưng không thể tự nói ra tất cả mọi chuyện, lại không muốn phải cân nhắc, lựa chọn lời nói.

Cậu ấy muốn cho Tô Duy biết những gì đã từng xảy ra ( Vì cảm giác che giấu bí mật rất khó chịu ), nhưng cũng lại không muốn để Tô Duy biết (Nguyên nhân rất phức tạp), đại khái chuyện là như vậy ~

Còn một hai chương nữa chuyện của CP chính sẽ kết thúc.

Sau đó chuyên tâm bắt đầu viết CP phụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui