Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương


Bây giờ là giờ ăn trưa, nhà hàng gần như chật kín khách ngồi.

Hai anh em Yến Tiểu Bắc và Thôi Yên Nhiên bước vào nhà hàng ngay lập tức thu hút được sự chú ý của người phục vụ.

Người phục vụ là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đi ngay đến chỗ bọn họ liếc nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới trong mắt lộ ra tia nghi hoặc mà hỏi cộc lốc:"Ăn cơm?"Yến Tiểu Bắc gật đầu sau đó nhìn xung quanh phát hiện bên trong còn có một cái bàn trống liền nói với Thôi Yên Nhiên:"Em gái, chúng ta đến chỗ đó ngồi đi."Vừa định đi đến bàn trống ngồi thì người người phục vụ ngay lập tức bước tới phía trước hai người chặn đường và nói:"Bàn đó đã có người đặt rồi."Yến Tiểu Bắc không muốn tranh luận với cô ta, nhưng lại nhìn ra vẻ mặt khinh thường trong mắt cô ta, không coi anh em họ là khách mà coi như ăn mày đến ăn xin.

Yến Tiểu Bắc dừng lại đưa mắt lên nhìn xung quanh một lần nữa để tìm bàn trống.

Người phục vụ suốt ruột nói:"Đừng có tìm nữa, hết bàn rồi."Yến Tiểu Bắc chỉ vào một bàn dành cho bốn người ngồi và hỏi:"Kia không phải là vẫn còn chỗ đấy sao?"Người phục vụ lộ ra bên ngoài vẻ khó chịu trong lòng từ nóng nảy lộ rõ thành chán ghét mà nói:"Còn thì sao chứ? Cậu đủ khả năng ăn không? Đi đi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng đến người khác."Thấy thái độ phục vụ của người phục vụ này không được tốt khiến cho Thôi Yên Nhiên rụt rè nói:"Anh, chúng ta đi thôi, đổi một chỗ khác cũng được."Mặc dù bình thường Yến Tiểu Bắc luôn hiền lành dĩ hòa vi quý, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh đưa Thôi Yên Nhiên ra ngoài ăn cơm mà lại bị người phục vụ thẳng thừng đuổi người như vậy thì chẳng khác nào vả thẳng tôn nghiêm của một người đàn ông nên Yến Tiểu Bắc không có ý định rời đi."Tại sao phải đổi chỗ? Đây không phải là nhà hàng sao? Nếu bọn họ ăn được chúng ta cũng ăn được?"Người phục vụ cười khinh khỉnh đang chuẩn bị lên kiếng thì đằng sau cô ta có một người cười nói khúc khích:"Mỗi người mỗi khác, ở một số nơi khác, người khác có thể đi nhưng anh thật sự không thể đi."Giọng nói của người này tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Yến Tiểu Bắc quay đầu lại nhìn lúc này thấy một thanh niên hơn mình khoảng hai tuổi, da dẻ trắng trẻo, mặc sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu xanh lam, mặc quần tây màu đen dưới chân và một đôi giày da bóng lộn, tóc chải lệch một bên và đeo kính gọng màu vàng trông rất trí thức.

Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ khinh thường người khác, người phục vụ thấy người này thì ánh mắt loé sáng lên vội vàng chào hỏi:"Quý khách có mấy người đi cùng?"Người thanh niên này nhất nhìn Yến Tiểu Bắc khinh thường hỏi:"Còn phòng riêng không?"Người phục vụ ngượng ngùng nói:"Phòng riêng..


xin lỗi..

bây giờ.."Người thanh niên không đợi cô ta nói xong liếc nhìn chiếc bàn trống nói:"Không còn cũng không sao, cái bàn đó cũng được chúng tôi chỉ có hai người."Người phục vụ lập tức gật đầu, chìa tay lịch thiệp mời hai người vào trong."Được, mời hai vị vào trong."Người thanh niên quay sang nhìn một người đang đứng cách mình không xa, người này tầm tuổi Thôi Yên Nhiên, hơi gầy mặc chiếc áo phông màu đen rộng thùng thình, quần bò màu xanh dưới chân là đôi giày thể thao màu đen.

Cổ tay trái của người này được cuốn một sợi dây màu đỏ trên đó có một tượng Phật nhỏ bằng vàng.

Mái tóc ngắn và nước da trắng ngần nên trông người này còn trẻ hơn so với tuổi.

Ánh mắt của người này lạnh lùng nhìn xung quanh, một ngón tay khẽ đặt dưới mũi, lông mày hơi châu lại khiến cả người càng toát lên vẻ lạnh lùng.Người thanh niên lên tiếng nói:"Lan Lan đây là nơi quái quỷ nào vậy, nơi chúng ta chỗ tệ nhất cũng vẫn tốt vẫn còn tốt hơn cái nhà hàng này rất nhiều.

Hôm nay tạm thời ăn cơm ở đây vậy.


Anh nói cái này sao em không đến trường cao Trung tốt nhất trong thành phố học mà phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này."Nói xong một ánh mắt ghê tởm thoáng hiện lên trong mắt anh ta, nhưng rồi anh ta nhìn người phía sau anh ta không nói gì cũng đành phải dừng lại không nói tiếp nữa.

Hai người chuẩn bị đi theo người phục vụ đến bàn trống.

Yến Tiểu Bắc thấy vậy thắc mắc hỏi:"Không phải vừa rồi nói có người đặt bàn đó rồi sao?"Người phục vụ quay lại liếc nhìn Yến Tiểu Bắc nói:"Tôi thích để ai ngồi bàn đó là việc của tôi, cậu còn ở đây làm cái gì?"Yến Tiểu Bắc đột nhiên vừa kéo tay Thôi Yên Nhiên vào bàn vừa nói:"Em gái, đi, chúng ta đến đó trước."Thôi Yên Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị Yến Tiểu Bắc kéo đến trước bàn.

Người phục vụ không ngờ được Yến Tiểu Bắc lại có hành động như vậy cô ta muốn chạy theo cố gắng ngăn cản Yến Tiểu Bắcnhưng Yến Tiểu Bắc đã kéo Thôi Yên Nhiên đến và ngồi xuống:"Cậu, cậu đứng đấy cho đứng dậy cho tôi, bàn này là vị trí của hai người khách kia."Người phục vụ tức đỏ mặt quát.

Yến Tiểu Bắc đứng lên vỗ nhẹ vào vai Thôi Yên Nhiên trấn an để em ấy không sợ hãi.

Người thanh niên đi đến lạnh lùng nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:"Tiểu tử, cậu có ý gì?"Yến Tiểu Bắc trả lời không lộ ra chút yếu thế nào:"Ý cái gì mà ý, đến trước đến sau ngay cái này anh cũng không biết sao?""Cậu quả thật cũng mặt dày, cậu coi đây là đầu đường xó số chợ và đầy bản thân cậu là bá Vương hay sao?""Liên quan gì đến anh?""Tiểu tử, cậu đừng để tôi phải mang tiếng bắt nạt dân quê mùa."Người thanh niên này quả thật nóng nảy nhưng vì còn dè chừng người ở phía sau nên cũng kiềm chế được phần nào.

Anh ta không ngờ bị Yến Tiểu Bắc làm cho mất mặt, vừa kiếm nghiến răng ken két vừa vươn tay túm lấy vai Yến Tiểu Bắc.


Suy cho cùng về chiều cao Yến Tiểu Bắc không thua anh ta nhưng về thể lực thì Yến Tiểu Bắc kém xa anh ta.

Nhưng khi thấy người đó động thủ ánh mắt khiến Yến Tiểu Bắc loé lên tay trái nhanh chụm các ngón lại ra tay trước khi thanh niên kia chạm vào vai mình.

Cổ tay người thanh niên bị đau, cánh tay đột nhiên mất đi sức lực kêu lên một tiếng..

ai yo..

và rồi cánh tay mềm buông xuống.

Cậu ta ngạc nhiên nhìn Yến Tiểu Bắc, anh ta vừa rồi cũng không rõ mình bị đánh như thế nào."Phi..

phi..

cậu dám ra tay với tôi."Gân xanh nổi lên rõ ràng trên mặt anh ta, khiến cho khuôn mặt anh ta trở nên dữ tợn.


Ngay lập tức ánh mắt anh ta quay đầu lại phía cửa nhà hàng thì có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đứng đó khiến cho người ta phải lo sợ.

Thấy tiếng kêu thanh niên và đang nhìn về phía cửa hai người mặc vest đeo kính đen ngay lập tức bước vào trong, người thanh niên gầy vẫn đứng đó không nhúc nhích hay nói gì cả.Khi nhìn thấy Yến Tiểu Bắc ra đòn với cổ tay của người thanh niên kia thì mắt thanh niên gầy lóe sáng.

Người thanh niên gầy quay đầu lại nhìn hai người đeo kính đen đang bước tới thì trong mắt người này tản ra uy nghiêm.

Hai người mặc vest lập tức dừng lại không dám đi tới cũng không dám ngẩng đầu nhìn người thanh niên gầy trước mặt.

Đúng lúc có một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi đi tới, ông ta chính là chủ nhà hàng, nhìn sang nhân viên phục vụ của mình ông ta lên tiếng hỏi:"Có chuyện gì?"Người phục vụ ngay lập tức cáo trạng:"Ông chủ, là tên tiểu tử này đến gây chuyện, đến chiếm bàn của hai vị khách này đến ăn cơm mà giữ mãi không buông."Yến Tiểu Bắc tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói:"Cô nói vớ vẩn gì vậy? Không phải là chúng tôi đến trước đó sao?"Ông chủ nhìn Yến Tiểu Bắc từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên tiên khinh khỉnh và hỏi:"Cậu có biết một bữa ăn ở đây tiêu tốn hết bao nhiêu không?""Bao nhiêu?""Thấp nhất là một trăm tệ, nếu cậu ăn ở đây mà không có tiền trả thì đừng trách tôi không để lại cho cậu mặt mũi.""Không phải chỉ là một trăm tệ thôi sao?"Trước khi Yến Tiểu Bắc rút tiền ra người thanh niên gầy lên tiếng:"Họ ăn gì đều tính cho tôi."Ông chủ sửng sốt nhìn người thanh niên gầy, còn thanh niên kia cánh tay đang bị co rúm lại cũng ngờ vực lên tiếng hỏi:"Lan Lan, người như vậy.."Lan Lan trực tiếp đến bàn ngồi xuống nói:"Tôi cùng bọn họ ăn cơm."Thanh niên kia xấu hổ đỏ mặt, miệng giống như ngậm tăm không dám hé ra nói lời nào.

Khi đến bàn anh ta giận dữ, tay vung vẩy nói với người phục vụ:"Đi mau, mau mang những món đắt nhất của nhà hàng lên đây."Người phục vụ trợn mắt há mồm cảm thấy chuyện này thực khó tin.

Người thanh niên đành phải ngồi xuống, vẻ mặt anh ta rõ ràng rất là không phục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận