Lúc này Phượng Nhi cũng đã trở lại, trên tay cầm mấy miếng vải vụn, vừa khóc vừa nói:” Chủ tử, Trương mama nói trong nhà không có băng gạc, nên em cũng chỉ có thể tìm được mấy miếng vải vụn này.
Cái này là vải thừa lúc may quần áo, người xem có được không?”“ Loại vải này không có tác dụng đâu, nhưng không sao, ta đã băng lại rồi, nên không cần dùng đến chỗ vải này nữa.” Vân Nhược Nguyệt nói.Trong trí nhớ của cô, Trương mama này là quản gia trong cung, biết Chu Hiên Thần không thích nguyên chủ trong cung nên luôn coi thường nàng, luôn làm khó dễ nguyên chủ.Khi cô tìm được cô hội, cô chắc chắn sẽ trừng phạt ả nô lệ xấu xa này.Nhìn thấy miếng gạc trên tay Vân Nhược Nguyệt cùng những lọ thuốc kỳ lạ trên bàn, Phượng Nhu không khỏi thắc mắc:” Vương phi, đây là gì vậy? Người lấy mấy cái này ở đâu thế?”Vân Nhược Nguyệt sửng sốt, Phượng Nhu đã đi theo nguyên chủ từ khi còn nhỏ, lại rất trung thành với nguyên chủ, vì vậy cô ấy không hề đề phòng Phượng Nhu, cũng không cố ý muốn giấu những lọ thuốc này.Cô đành nghĩ bừa một lý do:” Ta vừa phát hiện trong hộp của hồi môn, hẳn là quà hồi môn của mẫu thân ta, ngươi nhất định đừng nói cho ai khác.”“Chủ tử yên tâm, bí mật của người là bí mật của ta, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.” Phượng Nhi phát hiện người trước mặt thay đổi đã thông minh hơn trước rất nhiều.Kể từ khi chủ tử rơi xuống nước tỉnh lại, trong người nàng dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật, tạm thời cô không nhìn thấu, không hiểu, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần là chủ tử của nàng, nàng sẽ ủng hộ không điều kiện.“Đây là đan dược, sau này ta sẽ dùng đến nó, muội mau tìm cho ta một cái túi vải rồi bỏ nó vào đi.” Những dược liệu này thời cổ đại đều không có, Vân Nhược Nguyệt sợ dùng hết rồi sẽ không còn nữa, vì vậy cô đã yêu cầu Phượng Nhi cất chúng đi.*****Khi màn đêm buông xuống, bầu trời đêm được điểm xuyến thêm những vì sao, có cả vầng trăng sáng treo lơ lửng, ánh trăng chiếu xuống mặt đất làm nó trông như được bao phủ bằng một tấm màn bạc.Sau khi khách khứa rời đi, toàn bộ cung điện lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.Trong phòng tân hôn, Nam Cung Nhu nhào vào trong ngực Chu Hiên Thần, nức nở nói:” Phu quân, tỷ tỷ hình như không thích ta? Không biết ta đã đắc tội với nàng chỗ nào, hôm nay nàng làm ta thật xấu hổ.”Yêu cầu cô thay bộ váy cưới màu đỏ rồi khoác lên mình bộ váy cưới màu hồng để bày tỏ lòng tôn kính không còn là xấu hổ mà là nhục nhã.Chu Hiên Thần đau khổ nhìn người phụ nữ trong lòng mình, hung hãn siết chặt nắm đấm:” Người phụ nữ này luôn như vậy, xin nàng hãy quên nó đi.
Có ta ở đây rồi, cô ta không dám khi dễ nàng nữa.”“Nhưng mà hôm nay nàng ấy thật sự đẹp.
Nàng ấy có như thế lúc thành thân không?” Đây là câu hỏi mà Nam Cung Nhu quan tâm nhất.Ở nước Chu này, nàng đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.Nhưng nhìn thấy gương mặt của Vân Nhược Nguyệt hôm nay, nàng không dám nói gì nữa.Nghĩ đến gương mặt của Vân Nhược Nguyệt, Chu Hiên Thần khinh bỉ khịt mũi.
Nàng ta xinh đẹp thì sao, hắn chẳng có chút hững thú nào với nàng ta.Hắn chưa bao giờ là người yêu vì khuôn mặt.Đối với hắn, trái tim của một người phụ nữ là quan trọng nhất, vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là lớp da, nếu chỉ có lớp da mà trái tim độc ác, đó chính là xấu.Ngoài ra, khi hoàng đế Hồ Nguyên hợp nhất với Vân Khanh giết cha mẹ hắn, thì nhà họ Vân cũng giống như Hồ Nguyên đều là kẻ thù của hắn.Hắn có mỗi thì truyền kiếp với nhà họ Vân, hiện tại hắn chỉ muốn trả thù nhà họ Vân, bao gồm cả Vân Nhược Nguyệt, vậy thì việc gì hắn phải quan tâm nàng ta có xinh đẹp hay không.“Cô ta tối qua vẫn còn xấu xí.
Ta không biết vì sao vết sẹo trên mặt cô ta lại biến mất chỉ sau một đêm.
Ngày mai ta sẽ đích thân hỏi cô ta.” Chu Hiên Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Nam Cung Nhu.Hắn yêu nàng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể cưới nàng về.Chỉ là thật sự có lỗi khi chỉ để nàng làm tì thiếp bên cạnh.Hắn nhất định sẽ bù đắp cho cô.Nam Cung Nhu nước mắt giàn dụa, chua xót nói:” Bây giờ tỷ tỷ đã trở nên xinh đẹp như vậy, ta lo lắng chàng sẽ thay đổi rồi yêu nàng ta.”.