Rất nhanh, tiểu nha hoàn đã dẫn Vân Nhược Nguyệt đến cửa chính của Tinh Thần Các, Mộ Li nhìn thấy Vân Nhược Nguyệt nhàn nhã đi tới, trên tay cầm mấy lá cờ, giống như đang đi dạo trong sân vườn nhà mình, hắn lập tức giật nảy mình.
Vương phi đã trở nên xinh đẹp hơn, không còn mang khăn che mặt khi ra ngoài, dáng đi cũng vô tư, không còn e ngại như trước, thay đổi cũng quá lớn đi.
Thấy nàng muốn mang cờ vào phòng, Mộ Li liền tiến đến ngăn cản nàng:” Vương phi,thứ này không được mang vào”.
“Mấy lá cờ này ta dùng để cổ vũ cho vương gia, cũng chẳng phải là vũ khí gì.
Tối nay hắn sẽ động phòng với tân nương.
Thân là vương phi, ta đương nhiên phải cổ vũ cho họ.
Sao, ta thậm chí còn không có quyền làm vậy?” Vân Nhược Nguyệt nhướng màyKhi cô làm vậy, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng tinh nghịch, nhìn lại có chút đáng yêu khiến Mộ Li sửng sốt một lúc.
“Cái này, người đương nhiên có quyền, chỉ là…có chút kỳ quái.
”“Nếu không mang theo lá cờ, ta sẽ không thể vào phục vụ được.
” Sau khi Vân Nhược Nguyệt nói xong, cô quay đầu và chuẩn bị rời đi.
Lúc này, lời nói lạnh lùng của Chu Hiên Thần từ trong truyền đến:”Ai đang tranh cãi bên ngoài? Nếu là Vân Nhược Nguyệt thì mau cút vào đây cho ta.
”“Là ta, phu quân, ta tới đây.
” Vân Nhược Nguyệt vẫy vẫy tay vào phòng giống như đang du lịch.
Sau đó cô đẩy cửa bước vào.
Khóe miệng Mộ Li khẽ giật giật, không nói lên lời, chỉ là mấy lá cờ mà thôi, không nên làm tổn hại đến nàng.
Đồng thời, hắn cũng tò mò không biết vương phi sẽ làm gì với chúng.
Sự thay đổi hiện tại của nàng thật kỳ lạ, nếu như trước nàng biết hoàng tử cùng người khác thân mật, nàng sẽ khóc lóc bi thương hoặc tức giận đập phá đồ đạc, nhìn nàng vui vẻ thế này, Mộ Li không khỏi khó hiểu.
Vân Nhược Nguyệt vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Chu Hiên Thần và Nam Cung Nhu đang ngồi trên giường che khăn có chút mơ hồ, từ phía này có thể nhìn thấy một người mặc áo hồng đang dựa vào người của người mặc áo đen.
Nàng đang định đi tới trước giường, đột nhiên Chu Hiên Thần quát lên:” Dừng lại, ngươi đứng đó đi, nếu phu nhân cần sẽ gọi ngươi tới.
”“Thật không? Vậy mời hai người tiếp tục, vương gia và phu nhân.
”“….
.
” Chu Hiên Thần nghẹn lời, hắn vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ đau khổ, thậm chí tức giận, không ngờ nàng ta lại bình tĩnh như vậy.
Hắn gọi nàng đến đây để làm nhục nàng, hắn sẽ không cho nàng ta mặt mũi.
Hắn lạnh mặt nói:” Phu nhân khát nước, sao không lấy trà cho nàng?”“Được, không thành vấn đề!” Nàng đặt cờ trên bàn, bắt đầu rót trà.
Màn che mờ ảo, có lẽ Chu Hiên Thần không nhìn thấy cờ của nàng.
Sai khi rót trà xong, nàng nhẹ nhàng mang đến bên giường, vén màng che lên.
Vừa vén màn ra, nàng đã nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn nhưng lại cực kỳ tuấn tú của Chu Hiên Thần, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, chỉ một ánh mắt thôi mà làm tim nàng đập loạn nhịp, như thể sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
“Phu nhân, mời uống trà.
” Vân Nhược Nguyệt ngoan ngoãn bưng trà lên.
Nam Cung Nhu sợ Vân Nhược Nguyệt lại hất đổ ra, cảnh giác rúc vào lòng Chu Hiên Thần, với đôi mắt xinh đẹp ngấn nước:” Tỷ tỷ, sao tỷ có thể thế này.
Phu quân, mau bảo tỷ tỷ quay về, thế này quá mất mặt rồi.
”“Không sao, ta không xấu hổ, chỉ cần muội muội vui là được.
” Vân Nhược Nguyệt cười nói.
Ngay khi nhìn thấy nụ cười ấy, Chu Hiên Thần tức giận tràn lồng ngực, hắn cảm thấy nụ cười của nàng như đang chế nhạo hắn.
.