Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới


Còn Khương Hằng đương nhiên là cởi trần, trên người chỉ có một chiếc quần đùi.
Làm xong tất cả những điều này, nàng gói quần áo của hai người lại, sau khi ra ngoài, nàng đem quần áo của bọn họ giấu vào trong kho chứa củi, sau đó nàng và Phượng Nhi nhanh chóng rời đi.
Sau đó, nàng và Phượng Nhi quay trở về phòng, gọi trưởng công chúa ra ngoài nói: "Công chúa, người có muốn xem kịch hay không?"
Trưởng công chúa tuy không thích Vân Nhược Nguyệt nhưng hôm nay Vân Nhược Nguyệt đã cứu nàng, nàng đối với Vân Nhược Nguyệt ghét không nôit.
Nàng ta nói: "Được, bản cung muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn hại bản cung."
"Vậy ngươi cùng chúng ta đi." Vân Nhược Nguyệt nói xong, cùng Phượng Nhi và trưởng công chúa đến phía sau gian phòng của Khương Hằng,
Sau đó, nàng chọc vài lỗ trên tờ giấy dán cửa sổ để đảm bảo họ có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng.
Có rất nhiều củi được đặt xung quanh họ, có đám củi che chắn, nên không ai có thể chú ý đến họ.

Như vậy, họ có thể thấy rõ những gì đang xảy ra trong phòng, nhưng người khác thì không thấy bọn họ.
Lúc này, hai người trong phòng tỉnh lại.
Khương Hằng và Lâm Lãng gần như đồng thời tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền khó chịu sờ sờ đầu, Khương Hằng nheo mắt nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện phía dưới có một nữ nhân.
Hắn ta đột nhiên giật mình, nhanh chóng nhìn về phía nữ nhân đó, phát hiện nàng ta căn bản không phải là trưởng công chúa mà là tiểu thiếp hắn đã gặp trong bữa tiệc, Lâm Lãng phu nhân.
Hắn lập tức bị dọa cho tỉnh: "Ngươi tại sao lại ở đây? Trưởng công chúa đâu rồi?"

Lâm Lãng cũng bị Khương Hằng dọa cho sợ hãi, nhìn thấy hắn ta mặc mỗi một cái quần đùi xộc xệch ngồi trên người cô ta, cô ta liền kinh hãi nhìn hắn, vội vàng khoanh tay che ngực, “Ta không phải đang ở rừng trúc sao, tại sao ta lại ở đây? Đây là đâu, sao ngươi cũng ở đây?"
“Ngươi tại sao ở đây, ta sao biết được? Ngươi làm sao vào được đây? Ban nãy có phải ngươi dùng gạch đánh ta không?"
Lúc này, Khương Hằng nhìn Lâm Lãng với ánh mắt sát khí.
Lâm Lãng vội vàng lắc đầu, "Không phải ta, ta không có đánh ngươi, ta bị đánh bất tỉnh, vừa tỉnh lại liền ở chỗ này."
“Ngươi nghĩ bản thế tử bị ngu sao? Có phải ngươi có tình ý với ta, cho nên mới dùng gạch đánh ngất bản thế tử? Thậm chí còn giả vờ không biết gì, mục đích là để leo lên được giường của ta." Mạch não của Khương Hằng cũng thật thần kỳ.
Làm sao hắn có thể nghĩ ra được lý do như vậy?
Dù thế nào đi nữa, Lâm Lãng vẫn là nữ nhân da mặt mỏng
Lâm Lãng nghe vậy, tức giận đến run lên, đỏ mặt nói: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Ta còn nghi ngờ ngươi đánh ta, sau đó đưa ta đến đây để khinh bạc ta.

Ngươi là tên vô lại.

Danh tiếng của ngươi trước giờ không tốt, thích làm nhục, cướp thê tử người khác.

Ngươi cư nhiên dám làm hại ta.


Ngươi không sợ ta baos quan sao? " "Ngươi báo quan? Quan phủ ở đây đều là người của mẫu thân ta.

Ngươi có gan thì cứ đi báo đi a." Khương Hằng nói lời này, hắn mới ý thức được điều này không đúng.
Hắn nói như vậy không phải thừa nhận mình đã bắt cóc Lâm Lãng sao?
Hắn ta nhanh chóng lắc đầu, "Bản thế tử không có ý đó, nhưng thực sự không phải bản thế tử bắt cóc bạn.

Bản thế tử cũng là bị hại.

Vừa rồi bản thế tử bất tỉnh, không hề chạm vào ngươi.

Ngươi đừng có vu oan cho bản thế tử.”
“Ta vu oan cho ngươi? Ta, một nữ nhân, vu oan cho một nam nhân như ngươi? Khương Hằng, ngươi đừng có giảo biện, ngươi đã bắt cóc ta.

Ngươi nói ta bây giờ phải làm sao? Làm sao đối diện với lão gia nhà ta?"
Lúc này, Lâm Lãng cảm thấy như thiên băng địa liệt, thiên tuyền địa chuyển.
Chuyện này không ai biết thì dễ xử lý, nếu lan truyền ra ngoài thì chắc chắn nàng ta xong đời
Không, nàng ta không thể ở đây chịu chết với hắn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận