Trưởng công chúa sửng sốt, không thể tin lắc đầu: "Ngươi nói nhảm, Nhu nhi không phải loại người như vậy, nàng sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy."
Trưởng công chúa không tin, Vân Nhược Nguyệt không thể làm gì được.
Nàng không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này.
Nàng nháy mắt với Phượng Nhi và nói: "Chúng ta chuẩn bị một chút, có thể ra ngoài rồi."
*****
Trong phòng, mọi người đều chỉ vào tủ quần áo bàn tán, mọi người đều muốn mở tủ quần áo ra xem.
Ngụy quốc phu nhân đã nhận nhiệm vụ mà Hoàng hậu giao cho, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Việc này mới làm được một nửa, mọi người còn chưa nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Trưởng công chúa thì vẫn chưa tính là hoàn thành.
Bà ta nói: “Dù nàng có phải là Trưởng công chúa hay không thì đây cũng là phủ Quốc công của ta, ai dám làm chuyện vô đạo đức như vậy trong phủ, ảnh hưởng đến danh dự phủ Quốc công chúng ta, bản phu nhân đều sẽ không dung tha.
Người đâu, mở tủ quần áo, kéo người từ trong ra ngoài cho bản phu nhân."
"Đợi một chút, phu nhân, nếu phu nhân kéo Trưởng công chúa ra trước mặt mọi người, thì Lệ vương phủ của chúng ta phải làm sao? Mong người nể mặt Lệ Vương phủ, giữ lại thể diện cho Trưởng công chúa, mời mọi người ra ngoài trước."
Nam Cung Nhu biết "Trưởng công chúa" đang ở trong tủ, vì vậy để không khơi dậy sự nghi ngờ của nàng ta, quyết định thay nàng ta nói một câu.
Ngụy Quốc phu nhân nói: “Nhu phu nhân, không phải ta không muốn nể mặt với Lệ vương, là Trưởng công chúa đã làm chuyện trái đạo đức.
Hiện tại mọi người đều biết, chuyện này có liên quan đến danh dự của phủ Quốc công chúng ta.
Ta là chủ nhân của quốc công phủ, một người phụ nữ có gia đình, còn có một đứa con, nhưng chuyện như thế này đã xảy ra trong phủ của ta, gây tổn hại đến danh tiếng của ta.
Ta đương nhiên phải kéo nàng ra ngoài, cho mọi người một lời giải thích.
Nếu không, sẽ khiến người ta tùy tiện suy đoán, những người không biết, người ta cho rằng phủ Công tước chúng ta trở thành nơi làm chuyện như vậy, loại chuyện này ta chịu không nổi.”
Nam Cung Nhu thấy vậy chỉ có thể khóc: “Vậy, vậy, tùy ngươi xử lý.”
“Được rồi, người đâu, mở tủ kéo người bên trong ra, xem nàng trốn được bao lâu.” Ngụy quốc phu nhân kiên quyết nói.
Đang lúc hạ nhân đang định chạy tới mở tủ thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Vân Nhược Nguyệt mặc áo bào trắng hoa mộc lan bước vào trước: "Chờ một chút, ai nói bên trong là Trưởng công chúa, ăn uống có thể tùy tiện, nhưng nói không thể nói loạn, nếu cố ý phỉ báng, nhất định phải chịu trách nhiệm."
Nhìn thấy Vân Nhược Nguyệt đi vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Lệ vương phi, ngươi như vậy là có ý gì? Là nha hoàn của ta mang Trưởng công chúa đến đây nghỉ ngơi.
Người trốn bên trong không phải nàng, có thể là ai?" Ngụy quốc phu nhân lạnh lùng nói.
"Đây là phủ đệ của người, bản Vương phi đương nhiên không biết, nhưng bản Vương phi có thể cam đoan người bên trong chắc chắn không phải là Trưởng công chúa.
Chuyện này có liên quan đến danh dự của Lệ vương phủ, phu nhân, xin hãy cẩn thận trong lời nói." Thanh âm lạnh lùng của Vân Nhược Nguyệt cũng vang lên, nói xong thì kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khí thế không thua kém Ngụy quốc phu nhân.
Ngụy quốc phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Làm sao ngươi có thể chắc chắn người bên trong không phải là Trưởng công chúa? Lẽ nào ngươi vì danh dự của Lệ vương phủ nên mới cố ý nói như vậy?”
“Hay là chúng ta cược một ván, thế nào? Nếu người bên trong là Trưởng công chúa, vậy thì ta sẽ nhận lỗi với mọi người ở phủ Quốc công và phu nhân.
Nếu người bên trong không phải là Trưởng công chúa thì Ngụy phu nhân xin lỗi bản Vương phi, Lệ vương phủ cùng Trưởng công chúa." Vân Nhược Nguyệt lạnh giọng nói.
Ngụy quốc phu nhân lập tức nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn nàng.
Lệ vương phi này vì sao lại chắc chắn như vậy?