Sau khi nghe những lời này của các phu nhân, Vân Nhược Nguyệt hoàn toàn hiểu được “song tiêu” nghĩa là gì.
Hai người tư tình vụng trộm, đám nữ nhân này thay nhau buộc tội Lâm Lãng để lấy lòng Ngụy quốc phu nhân, nói Khương Hằng là tiểu bạch hoa vô tội.
Bọn họ cũng đều là nữ nhân, vậy mà còn chẳng biết xấu hổ nói ra mấy lời đó.
Lâm Lãng nghe vậy, vội vàng nói: "Mấy người đừng nói bậy, ta là bị épTa vừa rồi đang tản bộ ở bên ngoài thì có người đánh ngất ta rồi bắt cóc tới đây.
Ta là bị người khác hại, không phải ta câu dẫn hắn."
Khương Hằng thấy Lâm Lãng thật sự muốn đổ hết tội cho mình, tức giận nói: "Rõ ràng ngươi câu dẫn bản thế tử, bản thế tử bắt cóc ngươi khi nào?"
"Đúng vậy, Lâm Lãng, ngươi đừng hòng chối, ngươi lại đi tản bộ một mình đến nơi hẻo lánh thế này làm gì? Chẳng lẽ ngươi thèm muốn con trai của ta vì nó trẻ hơn đẹp trai hơn lão gia nhà ngươi nên câu dẫn nó? Rõ ràng là ngươi cố ý!" Ngụy phu nhân cũng lạnh lùng nói.
"Ta thèm muốn hắn? Lâm Lãng ta mắt có kém thế nào cũng không thể thèm khát một tên nam nhân vô tích sự, vô công rồi nghề như hắn? Danh tiếng của hắn tệ như vậy, ta sao phải đi câu dẫn hắn?" Lâm Lãng giận dữ nói.
Bây giờ cô đã rơi vào tình cảnh này, tất nhiên phải đấu tranh đòi lại công đạo cho chính mình.
Cô ta không ngu ngốc đến thế, bỏ lại thân phận chính thê để đến quyến rũ Khương Hằng.
Cô căn bản không để Khương Hằng vào mắt, càng không ngu ngốc hủy hoại tương lai của chính mình.
Nghe thấy Lâm Lãng coi thường mình như vậy, Khương Hằng tức giận, sắc mặt tái mét, chỉ vào Lâm Lãng, tức giận mắng: "Bản thế tử danh tiếng xấu? Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, có tư cách gì mà chê danh tiếng của bản thế tử? Mẫu thân, chính cô ta là người dụ dỗ con, người mau nhốt cô ta vào chuồng lợn, đừng để cô ta làm ô uế thanh danh của con."
Lâm Lãng vừa nghe những lời này, cô tức giận đến phát run, trừng mắt nhìn Khương Hằng, “Các ngươi dám! Nếu để lão gia nhà ta biết được, chàng nhất định sẽ cáo trạng các người.
Khương Hằng ngươi ức hiếp ta, lại còn đổ tội cho ta, muốn xử lý ta.
Lẽ nào trong mắt các ngươi không còn vương pháp nữa sao?”
"Vương pháp? Ha, vương pháp là cái gì? Bản thế tử cảnh cáo ngươi, ngươi lập tức câm miệng hôi thối lại cho ta, bằng không đừng trách bản thế tử không khách khí." Khương Hằng uy hiếp.
Lâm Lãng nghe được lời uy hiếp của hắn, nàng sợ hãi co rúm người lại, vừa đau lòng vừa bi phẫn nhìn hắn: “Thế tử đã sỉ nhục ta, lại còn muốn động thủ bịt miệng ta? Mọi người đều đã nghe thấy rồi a.
Nếu Lâm Lãng ta có mệnh hệ gì, thế tử cũng không tránh được liên quan, ta không tin phủ Quốc công có thể một tay che trời, sát hại người tốt.”
Thấy Lâm Lãng khó đối phó, Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên lạnh lùng nói: “Lâm Lãng, ngươi im miệng, ngươi đã dụ dỗ con trai ta, còn dám ở đây ăn nói hàm hồ.
Người đâu, trói ả nữ nhân hư hỏng này lại, đưa nàng ta đến Điển Lễ phủ, để Điển Lễ đại nhân xử lý nàng ta.”
Bà ta vừa ra lệnh, liền có người bước tới bắt Lâm Lãng.
Lâm Lãng sợ hãi run rẩy, xem ra hôm nay không thể trốn thoát, Ngụy quốc phu nhân vì bảo vệ con trai, mang tất cả mọi chuyện đổ hết lên người nàng ta.
"Chờ một chút!" Lúc này, Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng bước tới, đứng trước mặt Lâm Lãng, "Quốc công phu nhân, chuyện này không phải lỗi của một mình Lâm Lãng, ngươi sao có thể mang hết tội danh đổ lên đầu nàng? Cứ cho là cô ấy câu dẫn, nếu con trai ngươi có thể khống chế thân dưới của mình, sao có thể xảy ra chuyện như thế này?”
“Lệ vương phi, ngươi muốn lo chuyện bao đồng sao? Bản phu nhân khuyên ngươi, chuyện của phủ Quốc công, ngươi đừng hòng quản.” Ngụy phu nhân uy hiếp.
Hôm nay bà ta phải liều mạng để bảo vệ con trai mình.
Lúc này, bà ta không sợ bất cứ điều gì, bà ta còn có Hoàng hậu chống lưng, nên chẳng để mấy người này vào mắt.