"Nhu Nhi nói đúng, mặc kệ thích khách từ nơi nào tới, chỉ cần ta bắt được hắn, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
" Chu Phi Lệ lạnh lùng nói.
"Ân, phu quân, đêm nay, người thật sự sẽ ở cùng ta một mực, không rời đi sao?" Nam Cung Nhu sợ Chu Hiên Thần lại rời đi, liền ôm chặt lấy hắn.
Bọn họ thành thân đã mười ngày, nhưng hắn vẫn chưa chạm vào nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào nàng mới có thể mang thai con nối dõi của hắn đây.
Chu Hiên Thần sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, "Yên tâm, ta không đi, ta sẽ không đi đâu hết, ta sẽ ở cùng nàng.
" Nam Cung Nhu nhẹ nhàng gật đầu, nàng đột nhiên vươn tay ra trước ngực hắn, đôi bàn tay mềm mại như không xương của nàng khẽ vuốt ve cơ thể cường tráng của hắn, nàng nhìn anhhắntrìu mến và nhẹ nhàng nói: "Phu quân, để thần thiếp chăm sóc cho chàng?" Vẻ mê hoặc làm cho hắn ngây ngất, nhưng Chu Hiên Thần lại nhớ đến đêm đó khi hắn ta đã bị Vân Nhược Nguyệt chuốc thuốc mê.
Khi đó, hắn đã rất tức giận, hung hăng đoạt lấy Vân Nhược Nguyệt, nàng ta rõ ràng là một người phụ nữ xấu xí, nhưng lại cho hắn ta cảm giác kích thích khiến hắn ta không muốn dừng lại, cảnh tượng đó luôn ở trong hắn anh ta.
Khuôn mặt của nàng ấy rất xấu xí, nhưng cơ thể lại trắng như kem, những vết sưng tấy không đều nhưng sờ vào lại mượt mà, nàng là người có sức cám dỗ tột cùng và đẹp đến say lòng người.
"Phu quân, ngài có chuyện gì sao?"
Chu Hiên Thần nghe thấy lời nói của Nam Cung Nhu trong khi hắn ta đang thất thần.
Hắn rút lại suy nghĩ của mình trong sự xấu hổ.
Nam Cung Nhu đang mời gọi hắn ta, nhưng hắn ta lại đang nghĩ đến một người phụ nữ khác, lúc này hắn cảm thấy mình thực sự có lỗi với người phụ nữ trước mặt.
"Nhu Nhi ! "
Chu Hiên Thần còn chưa nói xong, giọng nói của Mộ Ly đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, "Chủ nhân, trong doanh trại đã xảy ra chuyện quan trọng, Phó tướng Thẩm muốn ngài đến đó.
""Có chuyện gì sao?" Nói xong, Chu Hiên Thần nhanh chóng đứng dậy mặc áo choàng vào.
"Người của chúng ta đã chiến đấu với người của Tấn Vương.
Tấn Vương dẫn theo Phó tướng Tề của hắn đến gây hấn với binh lính do Phó tướng Thẩm của chúng ta chỉ huy.
Bởi vì người không có mặt ở đó, bọn họ lại e ngại Tấn Vương, Phó tướng Thẩm và những người khác không dám chống lại Tấn Vương, vì vậy ông ta đã bị đánh trọng thương.
"
"Chu Thiên Vũ đánh Phó tướng Thẩm?" Chu Hiên Thần nắm bắt được trọng điểm.
"Đúng vậy, không chỉ có binh lính bị đánh, Thẩm phó tướng quân cũng bị đánh trọng thương, người của Tấn vương không có việc gì, người cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?" Mộ Ly ở bên ngoài cửa lo lắng hỏi.
"Chuẩn bị sẵn sàng, đi doanh trại.
" Chu Hiên Thần lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn áy náy nhìn Nam Cung Nhu, "Nhu Nhi, trong doanh trại đã xảy ra chuyện quan trọng, ta phải đi xử lý, nàng ở lại chăm sóc thân thể thật tốt.
"
Nam Cung Nhu hốc mắt đỏ lên, ủy khuất gật đầu, "Thần thiếp biết rồi, vương gia đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm, thần thiếp chờ người.
"
"Đêm nay chắc ta không về đâu, nàng ngủ sớm đi, đừng chờ ta.
" Chu Hiên Thần nói xong, vươn tay xoa đầu Nam Cung Nhu, hôm lên trán nàng ta một cái.
Sau đó, hắn ta đứng dậy và rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi, Nam Cung Nhu hai tay hung hăng chộp lấy chăn, trong mắt lộ ra một tia oán hận lạnh lùng.
Lúc nãy đã sắp thành công rồi, Mộ Ly tự nhiên xông vào đây làm gì?
Doanh trại bình thường vẫn yên bình, tại sao lại xảy ra chuyện đúng lúc này?
Thật là không may mắn!
*****
Sau khi Chu Hiên Thần bước ra khỏi Nam Cung điện, trước tiên hắn ta quay trở lại Hiên Thần điện của mình.
Hiên Thần điện nằm cạnh Phi Nguyệt điện, khi chuẩn bị bước vào phòng, hắn đã nghe thấy một tràng cười sảng khoái từ cửa bên cạnh.
Hắn đi đến bên cạnh bức tường, xuyên qua khoảng trống trên bức tường, hắn nhìn thấy Vân Nhược Nguyệt và những thị nữ của nàng đang chơi đàn tranh, ca hát và nhảy múa trong sân.
Một đám con gái vậy mà lại say khướt, ca hát nhảy nhót ở đó, thật chẳng ra thể thống gì.