Đột nhiên, hắn dùng giọng điệu chế nhạo: "Phụ hoàng, Lệ vương cùng Lệ vương phi thật sự nặng tình, nửa đêm Lệ vương đi quân doanh, còn mang theo Lệ vương phi, quân doanh là trọng yếu của quốc gia, nếu Lệ vương muốn thể hiện yêu thương nồng nhiệt thì mời đi nơi khác nói chuyện, đừng làm ô nhiễm quân doanh của chúng ta.
”Hoàng đế Hồng Nguyên sửng sốt một lúc, sau đó quay qua nhìn Chu Hiên Thần.
Cuối cùng ông ta cũng đã tìm được lỗi của hắn.
Tự ý mang nữ nhân vào quân doanh là sai lầm lớn, nếu như nữ nhân là gián điệp của địch quốc, đến dò xét quân doanh tin tức, hậu quả chẳng phải rất nghiêm trọng sao?“Lệ vương, nơi này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Hồng Nguyên Đế nhướng mày, đôi mắt phượng u ám, khoác lên mình dám vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Chu Hiên Thần không vội trả lời: "Lệ vương phi biết một số kỹ năng y thuật.
Trước khi ra ngoài, ta đã biết binh lính bị thương rất nhiều nên đã mang theo nàng để kịp thời chữa trị cho bọn họ.
”"Lệ vương phi biết y thuật?” Hồng Nguyên nheo mắt, trên mặt ngập tràn vẻ nghi ngờ.
Tấn vương xen vào nói: "Phụ hoàng, từ ngữ khí của Lệ vương phi, nàng không chỉ biết y thuật, mà còn có y thuật cao siêu, nàng đã cùng mọi người hứa hẹn rất lớn, nói có thể tự mình nối được bàn tay bị chặt đứt của phó tướng Thẩm, trả lại cho hắn bàn tay nguyên vẹn.
”"Có chuyện như vậy?" Hồng Nguyên đế có vẻ không thể tin được.
Theo những gì ông ta biết, cô con gái xấu xí của Vân Khanh là một thứ rác rưởi vô dụng.
Làm sao nàng ta lại biết y thuật?Những thứ như kỹ năng y thuật không phải nói biết là biết được, cần phải ít nhất 8 đến mười năm mới có thể thông thạo.
Chu Hiên Thần biết rằng Tấn vương đang dồn Vân Nhược Nguyệt vào đường chết, nhưng hắn nhất định sẽ không nói đỡ cho nàng ta.
Đừng nói nàng là nữ nhi của Vân Khanh, nàng còn là cái bút mà Vân Khanh cùng hoàng thượng đặt ở bên cạnh hắn, hắn làm sao có thể nói đỡ giúp nàng ta.
Nếu hoàng thượng tính lỗi lên đầu nàng ta, xử nàng ta tội chết thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Tuy nhiên, hắn biết rằng ông ta sẽ bảo vệ con tốt này cho đến khi nó hết giá trị lợi dụng.
Vì vậy, hắn nói: "Đó là những gì Vân Nhược Nguyệt đã nói, ta không bẩm báo với hoàng thượng là bởi ta không đảm bảo nàng có chữa khỏi cánh tay hay không.
”Hậu quả mà nàng ta gây ra không liên quan gì tới hắn.
Hắn tin Hồng Nguyên sẽ không đối phó với nàng lúc này vì lão ta còn phải nhìn mặt tên Vân Khanh nữa.
Quả nhiên, Hồng Nguyên đế suy nghĩ một lúc, nắm lấy bộ râu ngắn và nói: "Nếu Lệ vương phi có tâm muốn làm điều tốt cho mọi người, hãy để cô ấy thử, Lưu công công, ngươi hãy gửi thêm một vài ngự y đến quân doanh giúp Thẩm tướng quân cùng những thương binh khác.
"“Vâng thưa bệ hạ.
” Lưu công công đứng bên cạnh ông ta nói.
Tấn Vương nghe vậy, lập tức không thể tin nhìn về phía Hồng Nguyên Đế, "Phụ hoàng, Lệ vương phi rõ ràng là đang làm bậy, người cư nhiên để mặc nàng như vậy? Người không sợ nàng ta hại chết Thẩm phó tướng sao?"Chu Hiên Thần cười lạnh:"Tấn Vương, ngươi không phải ghét bỏ Thẩm Phó tướng quân sao? Đột nhiên như vậy quan tâm hắn như vậy?"Tấn vương ánh mắt bối rối, "Thẩm phó tướng quân dù sao cũng là tướng quân của Chu quốc, bổn vương đương nhiên quan tâm đến hắn.
Ngươi quá nuông chiều vương phi, đem nàng ta đến quân doanh làm bậy, ngươi không sợ hậu quả nghiêm trọng sao?"“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nếu có thì cả bản vương và nàng sẽ chịu trách nhiệm.
”Hắn không phải bênh vực Vân Nhược Nguyệt, nhưng dù sao thì Vân Nhược Nguyệt vẫn mang danh là Lệ vương phi, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Lệ phủ hắn.
Nhìn cục diện trước mắt, Tần vương tức đến nỗi muốn đánh người ngay tại đây.
Cha thực sự sợ người khác nói rằng ông thiên vị, nên lúc nào cũng hà khắc với các con và bênh vực Chu Hiên Thần.
Tuy nhiên, hắn ta cũng biết rằng cha hắn ta cố tình nuông chiều Chu Hiên Thần để sau này dễ dàng giết hắn ta dễ dàng hơn.
Được rồi, hắn sẽ nhịn.
Một ngày nào đó khi bản tính kiêu ngạo, tự mãn của Chu Hiên Thần ngày càng mạnh mẽ, hắn sẽ tự hại chết chính mình.
.