Vừa nghe Nguyễn Hiểu Vân cũng " tâm ngoan thủ lạt " như mình, Mộc Thừa Huyên càng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng còn nhớ bớt chút thời gian an ủi Nguyễn Hiểu Vân: " Không sao, chẳng phải chỉ là mất cha mẹ thôi sao.
Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, Đan Phượng đảo chúng ta thừa thải nhất chính là cô nhi.
"
Nguyễn Hiểu Vân: " ......!"
Tuy nhiên, thừa thải cô nhi là có ý gì?
Mộc Thừa Huyên: " Không ngại, qua một thời gian ngắn em sẽ biết.
Lại nói tiếp, em là phàm nhân đầu tiên đến Đan Phượng đảo chúng ta.
"
Nàng ôm Nguyễn Hiểu Vân, từng bước rời khỏi hậu sơn vừa mới bị hai tổ tông làm cho rối tinh rối mù.
Nguyễn Hiểu Vân cuối cùng nhìn thoáng qua nơi mình vừa rơi xuống, nơi đó bây giờ còn có một hố đất nông.
Nguyễn Hiểu Vân đột nhiên hỏi: " Huyên tỷ tỷ, vậy nếu như, còn có người khác giống như em cũng đến nơi này, các ngươi có thể rất nhanh tìm được sao? "
Mộc Thừa Huyên nghe ra trong lời nói của cô có hàm ý: " Người em quen? "
Nguyễn Hiểu Vân do dự một chút nói: " Ừm.
Bởi vì lúc ấy em là bị người đẩy xuống vách núi, trên vách núi chỉ có em và tỷ tỷ hai người...!"
" Tỷ tỷ? " Vừa rồi không phải nói chỉ có thể sinh một đứa sao? Không lẽ là chị họ hoặc chị gái kết nghĩa?
--------
Truyện được edit bởi Hứa Nhan và chỉ đăng tại .
Nếu các bạn đọc được truyện trên các trang web khác mà thấy hay, xin trở về ủng hộ mình tại nhé.
Trân trọng cảm tạ.
--------
Mộc Thừa Huyên đối với hai chữ này có chút mẫn cảm, nàng một lòng muốn đem Nguyễn Hiểu Vân trở về làm muội muội cho mình, nếu vạn nhất người ta có chị ruột, không muốn làm muội muội cho mình thì làm sao bây giờ?
" À, chính là chị gái kết nghĩa của em, không có quan hệ huyết thống, là cùng nhau lớn lên thôi.
"
Mộc Thừa Huyên trong nháy mắt yên tâm, đồng thời ở trong lòng thở dài một tiếng, phàm nhân sinh tồn vốn là gian nan, thế giới cá lớn nuốt cá bé, chuyện thân nhân tương tàn cũng không ít, huống chi còn không phải là thân.
Cho nên là bởi vì không muốn chiếu cố một muội muội tàn tật như vậy, liền chuyên chọn thời điểm chỉ có hai người ra sức hạ sát thủ sao?
" ...Vậy nên em rất lo lắng, người đã đẩy em xuống, liệu có đẩy cả chị em xuống không.
" Nguyễn Hiểu Vân chậm rãi nói xong nửa câu còn lại, trên mặt lộ rõ sự lo lắng thật sự.
Mộc Thừa Huyên: " ......!"
Nguyễn Hiểu Vân: " Sao vậy? Có phải khó tìm người không? "
Mộc Thừa Huyên không nhịn được, dừng bước, nghiêm túc nhìn Nguyễn Hiểu Vân.
Nàng đối với thương tổn cha mẹ ruột của mình chết đáng đời tỏ vẻ tán thành, cùng với người vô điều kiện tin tưởng chị nuôi không có huyết thống tuyệt đối sẽ không hại mình, lại là cùng một người.
Cứu mạng, nàng lại càng thích nàng ấy hơn rồi.