Đan Phượng đảo ngoại trừ linh thảo ra, dược liệu bình thường thế gian cũng có, hơn nữa chất lượng tốt hơn gấp mấy lần, cho nên những vết thương nhỏ trên người Nguyễn Hiểu Vân nàng trị liệu rất thông thuận.
Thế nhưng chân bị thương lại không có đơn giản như vậy, chỉ bằng vào dược liệu là không đủ để chữa trị, phải dựa vào linh khí.
Nhưng hết lần này tới lần khác kỳ quái chính là thân thể Nguyễn Hiểu Vân căn bản là không giữ được một chút linh khí!
Nguyễn Hiểu Vân: " ......!"
À, cái này.
Đại khái, linh khí này, là thuộc về thế giới này?
Kỳ thật Nguyễn Hiểu Vân ngược lại có thể mơ hồ suy đoán ra ngọn nguồn: thời đại bọn họ linh khí tràn đầy, mà mình lại đến từ một hiện đại căn bản là không có, hoặc là nói linh khí mỏng manh, cho nên thể chất thậm chí so ra kém phàm nhân thời đại bọn họ cũng là hợp lý.
Dù sao......
Mình từ nhỏ đã không phải là một người may mắn, cô đã sớm thành thói quen.
" Không được, tức chết ta.
Trị không hết cho em, nhất định sẽ bị họ Nghiêm cười nhạo chết.
" Mộc Thừa Huyên giận dữ đứng lên," Ngọc bài của ta đâu? Ta hiện tại liền gửi tin tức cho Lạc tông chủ, bảo nàng tới hỗ trợ.
"
Khuôn mặt Mộc Thừa Quỳ trong nháy mắt nhăn thành bánh mì nướng, run rẩy nói: " Không phải chứ? Cô ấy lại muốn tới nữa? "
" Em yên tâm, tỷ tìm vị này vô cùng chuyên nghiệp, nhất định có biện pháp chữa khỏi.
" Mộc Thừa Huyên vỗ bả vai Nguyễn Hiểu Vân, nghiêm túc nói, sau đó vừa quay đầu lại, đi vào trong phòng tiếp tục tìm đồ," Phiền muốn chết, ngọc bài thông tin rách nát của ta rốt cuộc để ở đâu rồi? "
Tiểu xui xẻo Nguyễn Hiểu Vân thói quen nhân sinh gian nan, thường thường tràn ngập phong hồi lộ chuyển, lúc này còn có vẻ tương đối bình tĩnh lạc quan.
Dù sao, nhân sinh của cô ấy đã như vậy, không lạc quan cũng không có lựa chọn khác.
Cô nhìn Mộc Thừa Quỳ vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, hoảng sợ giống như bức tranh " The Scream " < Tiếng Thét > của Edvard Munch.
Nguyễn Hiểu Vân: " ......!"
Người sắp đến này rốt cuộc là đáng sợ cỡ nào, hay là vị đệ đệ này đối với bất luận kẻ nào đều là như vậy?
Xuất phát từ lễ phép, cũng xuất phát từ tò mò, Nguyễn Hiểu Vân nhịn không được, cuối cùng vẫn hỏi một câu: " Anh, có khỏe không? "
" Không tốt.
" Mộc Thừa Quỳ lã chã muốn khóc, hắn đứng lên," Đệ đi đây, trước khi cô ấy đến, đệ muốn tìm một chỗ trốn huhu.
"
Từ sau khi hắn biết Nguyễn Hiểu Vân linh khí này buông tay thể chất, thầy thuốc nhân tâm đồng tình tự nhiên sinh ra, hắn đã không còn sợ nàng như vậy, ít nhất có thể giao tiếp bình thường.
Ít nhất so sánh mà nói, vị Lạc tông chủ sắp tới này còn khủng bố hơn Nguyễn Hiểu Vân nhiều.
Nguyễn Hiểu Vân: " ......!"
Nguyễn Hiểu Vân khóe miệng co rúm: " Mạo muội hỏi một câu, vị Lạc tông chủ này, là môn phái gì? "
Vừa rồi Huyên tỷ tỷ nói cho cô vị này phi thường chuyên nghiệp, có vẻ rất phù hợp và đặc biệt giỏi trong việc điều trị cho cô.
Mộc Thừa Quỳ đã đi tới cửa, quay đầu lại, vô cùng ủ rũ nói: " Hu hu, Hợp Hoan tông.
"
Nguyễn Hiểu Vân: " ......!"
Nguyễn Hiểu Vân: " ???????? "