Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân


Nghĩ đi nghĩ lại, trên khuôn mặt mệt mỏi của Mộc Thừa Huyên nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý hỗn tạp một chút biến thái, nhưng trong mắt Mộc Thừa Quỳ, lại cực kỳ giống những thư sinh xui xẻo bị yêu tinh hút cạn tinh huyết lại còn cảm thấy mình gặp được tình yêu đích thực.

Mộc Thừa Quỳ: " ......!"

Đêm qua hắn suy nghĩ cả đêm, mặc kệ nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy không đúng.

Làm sao chỉ là một phàm nhân liền có thể tùy tiện từ trên trời giáng xuống Đan Phượng đảo?

Làm sao một phàm nhân lại có thể tùy tiện chinh phục Cửu Vĩ cùng Phượng Hoàng đây?

Như thế nào chỉ là một phàm nhân liền có thể tùy tiện đem tỷ tỷ tâm sắt đá của hắn mê đến thần hồn điên đảo?

Hơn nữa lúc trước vị trưởng bối kia phi thăng có nói là, bọn họ kết giới là Đại Thừa kỳ trở xuống tu sĩ đều có thể ngăn cản, cũng không có nói rõ ràng phương diện này rốt cuộc có hay không bao gồm bình thường phàm nhân.

Chủ yếu là cũng không có người nào nhàn rỗi nhàm chán như vậy, đi lấy loại chuyện này làm trắc nghiệm.


Suy nghĩ mãi mà Mộc Thừa Quỳ vẫn cảm thấy có điều bất ổn, liền suốt đêm tìm đọc vô số tư liệu cùng các loại chuyện xưa, hắn phân tích ra một loại khả năng - -

Đây là khẳng định còn là một ẩn thế cao thủ Đại Thừa kỳ, sau đó tại phi thăng thời điểm thì thất bại.

Bị lôi kiếp bổ trúng, bị trọng thương, căn cốt toàn bộ hủy, liền hơi chút tụ tập linh khí đều làm không được.

Bằng vào cuối cùng một chút bản năng cầu sinh đi tới Đan Phượng đảo bọn họ, nhưng là ở thời điểm cuối cùng bởi vì thương thế quá nặng, mất đi trí nhớ, thậm chí thật sự liền tự cho là mình cũng vẻn vẹn chỉ là cái phàm nhân!

Đúng rồi! Không sai! Đúng rồi!

Kỳ thật lúc này Nguyễn Hiểu Vân cũng đã rửa mặt chải đầu xong, chỉ là đang hỗ trợ hầu hạ hai vị tiểu bảo bối mà thôi.

Lúc này cô đã thay một thân áo đệ tử cấp thấp Đan Phượng đảo màu xanh nhạt.


Quần áo kỳ thật rất đẹp, chỉ là trong trong ngoài ngoài ba bốn tầng có chút phiền toái.

Hơn nữa tính chất coi như là nhẹ nhàng, nhưng vẫn là có chút nóng.

Ai, quên đi, vẫn là nhập gia tùy tục đi.

Cô tựa vào đầu giường gỗ chạm trổ hoa văn trong phòng, vẫn theo thói quen đeo đôi găng tay vải thô màu xám kia, dùng lược gỗ giúp Phượng Hoàng chải lông vũ.

Cửu Vĩ đặt đầu lên đùi cô ấy, trông mong chờ đợi tiếp theo sẽ đến phiên mình.

Mộc Thừa Quỳ cũng không biết sự thật, một bên kính phục năng lực suy luận logic cường đại của mình, một bên còn vươn cổ nhìn vào bên trong, mưu toan tìm được bóng dáng Nguyễn Hiểu Vân, trong lúc sợ hãi lại dâng lên một chút đồng tình - -

Thảm quá, ở thời điểm phi thăng cuối cùng liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn không bằng học chính mình làm một con sâu gạo nằm thẳng...!Nếu không nói thế nào nhỉ, cố gắng không nhất định sẽ thành công, nhưng không cố gắng nhất định sẽ rất thoải mái đây...

" Nhìn cái gì vậy, Tiểu Quỳ? " Đang nghĩ ngợi, một thanh âm dịu dàng thấu xương mang theo hương gió từ từ thổi vào tai Mộc Thừa Quỳ.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận