Bác sĩ tình cảm

Giọng của Nghê Túy hơi nhỏ: “Bệnh cũ thôi, làm phiền anh lấy giúp em một ít thuốc dạ dày, nó ở trong túi xách trên ghế sô pha trong phòng ngủ của em.”
 
Kỳ Ngôn im lặng hai giây, gật đầu đi ra khỏi phòng chiếu phim, không bao lâu sau đã trở về, trên tay cầm một lọ thuốc và ly nước.
 
Cô dùng tay phải ôm bụng lại, chống sô pha chậm rãi ngồi dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh nhìn cô, liếc nhìn liều lượng trên lọ thuốc, đổ hai viên thuốc ra tay.
 
Cả người Nghê Túy không có chút sức lực nào, dựa đầu vào vai trái của anh.
 
Một tay Kỳ Ngôn vòng ra phía sau cô, một tay ôm cô, cằm tựa vào tóc cô, đút thuốc cho cô uống.
 
Cô khẽ mở miệng, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào tay anh.
 
Kỳ Ngôn cầm lấy ly nước trên bàn trà, cho cô uống mấy ngụm: “Vào phòng anh ngủ nhé?”
 
Cô khẽ gật đầu.
 
Kỳ Ngôn bế cô lên đi vào phòng ngủ, thả cô xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn.” Nghê Túy cong chân nằm nghiêng, gương mặt chôn vào trong chăn, ngửi được một mùi thơm đặc biệt nhẹ nhàng, nghe thấy Kỳ Ngôn bước chân đến sô pha, sau đó ý thức của cô dần dần trở nên mê mang, rơi vào trạng thái ngủ sâu.
 
Trong lúc mơ màng cô cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại cơn đau cũng không giảm bớt. Kỳ Ngôn không ở đây, trên đầu giường đặt một ly nước và di động của cô.

 
Cô ngồi dậy tựa vào đầu giường, cầm lấy ly uống mấy ngụm nước, nằm không được nữa, đôi chân trần trụi dẫm lên lớp thảm lông trên sàn.
 
Giờ phút này cô đã không phân biệt được mình đang đau ở đâu, cơn đau đớn đã xâm chiếm toàn cơ thể cô, cả người như nhũn ra, cô cầm lấy di động bấm vào ứng dụng đặt đồ ăn tìm tiệm thuốc gần đây.
 
Tiếng mở cửa vang lên, Kỳ Ngôn nhìn cô một cái, nhanh chóng bước đến phòng để quần áo lấy một cái áo khoác đen đến, đứng trước mặt cô vòng chiếc áo ra phía sau: “Duỗi tay ra.”
 
Nghê Túy ngoan ngoãn giơ tay mặc áo khoác vào.
 
Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống đặt đôi dép lê trước chân cô: “Chìa khóa xe ở đâu?”
 
Cô mang dép lê, nói: “Trên tủ ở cạnh cửa.”
 
Kỳ Ngôn dùng một tay bế cô lên.
 
Có rất ít người quan tâm đến cô, vì thế cô không muốn khiến những người thật sự quan tâm đến cô phải lo lắng, nếu có thể che giấu thì cô chắc chắn sẽ che giấu.
 
Nghê Túy tựa đầu vào hõm vai anh, nhẹ giọng nói: “Cố Nhất sẽ biết.”
 
Kỳ Ngôn ôm cô xuống lầu, bước chân không hề dừng lại: “Bọn họ đi ra ngoài rồi.”
 
Khi ra đến cửa, anh lấy chìa khóa xe, lái xe đến trước cửa biệt thự, ôm cô ngồi vào ghế phụ, cúi người thắt dây an toàn cho cô, đi hai ba bước vòng qua đầu xe bên kia ngồi vào vị trí lái.
 
Nghê Túy ngày càng đau, cô nhíu mày cuộn tròn cơ thể trên ghế.
 
Chuyển hướng đến bệnh viện gần nhất, không đến mười phút sau Kỳ Ngôn đã dừng xe lại, vòng qua đầu xe mở cửa ghế phụ tháo dây an toàn, bế cô lên đi vào phòng cấp cứu.
 
Sau một loạt các xét nghiệm máu và siêu âm màu, nửa tiếng sau, bác sĩ đã kê đơn thuốc và yêu cầu đến phòng truyền dịch.
 
Nghê Túy hoàn toàn không nói nên lời, khi truyền được một nửa của bình dịch đầu tiên, cơn đau cuối cùng cũng giảm bớt, cô bất giác chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
 
Kỳ Ngôn ngồi trên sô pha, đây là phòng bệnh một người vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, rèm cửa không được kéo lại khiến ánh Mặt Trời màu cam chiếu vào lông mi cô, cô im lặng nhắm hai mắt, đôi môi vẫn còn tái nhợt.
 
Kỳ Ngôn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm lại một nửa, ánh Mặt Trời chỉ có thể chiếu đến cuối giường. Nhìn bình truyền dịch sắp cạn, anh sợ đánh thức cô nên không bấm chuông mà ra ngoài gọi y tá vào đổi bình, anh lại hỏi rõ quy trình truyền hai bình dịch còn lại.
 
Không lâu sau, bác sĩ phụ trách khám cho Nghê Túy gõ cửa bước vào.
 
Kỳ Ngôn đứng dậy, ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài hành lang phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Bác sĩ đưa các phiếu kiểm tra lúc nãy cho anh, nói bằng tiếng Anh: “Trước mắt tình trạng sức khỏe của cô ấy thật sự không tốt lắm, nồng độ cồn trong máu rất cao, cô ấy thích uống rượu sao?”
 
Kỳ Ngôn im lặng liếc nhìn phòng bệnh một cái.
 

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: “Nếu nghiện rượu thì nên đến gặp bác sĩ tâm lý, trong khoảng thời gian này cô ấy không thể tiếp tục uống rượu nữa, ngày mai trở lại đây tiếp tục truyền dịch.”
 
Kỳ Ngôn gật đầu, nói cảm ơn bác sĩ.
 
Trở lại phòng bệnh, Kỳ Ngôn ngồi trên sô pha yên lặng nhìn cô ngủ, chờ truyền xong dịch, anh đứng dậy đi đến đổi một bình mới, cúi đầu nhìn cô một cái.
 
Nghê Túy đã tỉnh, chớp mắt nhìn anh.
 
“Còn đau không?”
 
Cô lắc đầu: “Cảm ơn.”
 
Tiếng gõ cửa vang lên.
 
Kỳ Ngôn đi đến mở cửa, lấy túi đồ ăn về để trên đầu giường, nâng giường bệnh lên cao một chút, mở bàn ăn trên giường ra, lấy hộp cháo từ túi đồ ăn mở ra đặt lên bàn, đưa muỗng cho cô.
 
Nghê Túy có chút ngây ngốc.
 
Anh cười nói: “Không đói bụng sao?”
 
Nghê Túy duỗi tay nhận lấy, húp một ngụm cháo hà hoàng kỳ.
 
Kỳ Ngôi ngồi trên sô pha vắt chéo chân nhìn cô.
 
Nghê Túy nghiêng đầu nhìn anh một cái, hắng giọng nói:“Việc này được giữ bí mật phải không?”
 
“Ừ.”
 
Cô nói lời cảm ơn: “Có phải em đã làm chậm trễ công việc của anh không?”
 
“Không có, anh xử lý xong rồi.”

 
Nghê Túy gật đầu, cố gắng tìm đề tài nói chuyện, sau đó lại nhìn anh một cái, chớp mắt nói: “Anh mặc tây trang nhìn rất đẹp trai.”
 
Lời này vừa ra khỏi miệng, cô lại nhíu mày, cảm thấy mình vừa làm một việc ngốc đến mức không thể ngốc hơn.
 
Kỳ Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, nhịn cười nói:“Em định khi nào về nước?”
 
“Vẫn chưa biết, chắc là trước khi khai giảng.” Dừng một chút, cô hỏi: “Anh thì sao?”
 
“Hai ngày nữa.”
 
“Nhanh vậy sao? Không phải anh đang được nghỉ phép sao?”
 
“Trong nước còn có việc cần xử lý.”
 
Nghê Túy gật đầu, cầm di động lên chuyển sang giao diện mã QR của WeChat, đưa màn hình về phía anh: “Thêm bạn bè đi.”
 
Kỳ Ngôn lấy di động ra quét, một thông báo gửi lời mời kết bạn được gửi đến.
 
“Hôm khác sẽ mời anh ăn cơm.” Nghê Túy chọn xác nhận, rồi chuyển khoản cho anh trước. Hôm nay anh đã bận trước bận sau vì cô, tiền thuốc men cũng là do anh đưa.
 
Kỳ Ngôn thấy tin nhắn chuyển khoản, lặng lẽ mỉm cười.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận