Trên đường đến bệnh viện, Kỳ Ngôn lái xe, ánh Mặt Trời ấm áp màu cam xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt anh, góc nghiêng của anh vô cùng rõ ràng, cái trán, chóp mũi, cằm, ba điểm hiện lên vô cùng hoàn mỹ.
Nghê Túy cảm thấy gợi cảm nhất là yết hầu của anh, nhìn từ góc nghiêng, nó mượt mà và hơi nhô ra ngoài.
Muốn sờ thử một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Ngôn nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Cả giọng nói này nữa…
Nghê Túy liếm môi: “Không có gì.”
Anh gật đầu, nghiêm túc lái xe, khóe miệng mang nụ cười nhạt.
Đến sảnh truyền dịch của bệnh viện, không có nhiều người, chỉ có hai đứa trẻ người Úc khoảng bảy tám tuổi đang ngồi ở hàng ghế phía trước, bố mẹ chúng đang đứng bên cạnh. TV trên tường đang chiếu một bộ phim hoạt hình, hai đứa trẻ xem rất chăm chú, y tá ghim kim vào cũng không làm ảnh hưởng đến chúng.
Nghê Túy nhướng mày nhìn chúng tiêm xong.
Tuy rằng sức khỏe của cô không được tốt, nhưng cũng chưa từng mắc bệnh nặng, thỉnh thoảng bị cảm sốt cũng chỉ uống thuốc. Có lúc cô lười đến mức ngay cả thuốc cũng không uống, cứ chịu đựng cho qua, hơn nữa ngày hôm qua là lần đầu tiên cô bị tiêm. Lúc ấy cô đã đau đến mức mất cảm giác, mặc kệ luôn cảm giác kim tiêm lấy máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghê Túy ngồi dựa vào ghế, Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh cô.
Y tá đẩy xe truyền dịch đến, kiểm tra tên cô, sau đó thắt garo*, sát trùng tay cho cô.
*Chú thích: Garo là sản phẩm giúp cầm máu tạm thời với thiết kế là một đoạn dây cao su hoặc dây vải xoắn dùng vào việc thắt chặt các chi để ngừng lưu thông máu từ phía trên xuống phía dưới của vết thương.
Lúc đầu Nghê Túy nhìn vô cùng chăm chú, khi kim tiêm được ghim vào cô quay đầu nhìn anh, nhíu mày.
Kỳ Ngôn mỉm cười, cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu.
Y tá ghim xong thì tháo dây garo ra, cười nói với Kỳ Ngôn: “Your girlfriend is so cute.” (Bạn gái của anh rất đáng yêu).
Kỳ Ngôn cười nhạt với y tá.
Nghê Túy ngửa đầu nhìn bốn cái bình treo trên giá truyền dịch: “Nhiều như vậy sao?”
“Ừ.” Di động của Kỳ Ngôn vang lên, anh cúi đầu xem, dùng một tay gõ chữ trả lời.
Cô ngã người ra sau, thở dài một hơi, lấy di động trong túi áo khoác ra, tối hôm qua lúc ngủ cô đã quên sạc pin, lúc này di động chỉ còn ba phần trăm, không thể làm gì cả, đành cất di động vào túi áo khoác, liếc mắt nhìn bộ phim hoạt hình đang chiếu trong TV trên tường, cô chán nản liếc nhìn cái bình, đếm từng giọt một.
Kỳ Ngôn trả lời tin nhắn xong thì nghiêng đầu nhìn cô, cong môi nói: “Anh ra ngoài một chút.”
Cô gật đầu.
Mười lăm phút sau, Kỳ Ngôn trở về. Anh đẩy cửa ra, một tia nắng ấm áp chiếu vào phòng, đúng lúc rơi vào chân cô, cô nghiêng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tồn tại cùng ánh sáng.
Kỳ Ngôn im lặng bình tĩnh lấy di động ra, chụp lại khuôn mặt của cô.
Nghê Túy nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn. Cô lấy lại tinh thần nhìn trà sữa trong tay anh, anh còn cầm theo một cục sạc, ngồi bên cạnh cô mở trà sữa ra cắm ống hút vào và đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy uống mấy ngụm, hơi nóng, vị ngọt cũng vừa phải.
Kỳ Ngôn vươn tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên: “Điện thoại.”
Nghê Túy để trà sữa vào khe hở trên tay vịn của ghế, lấy di động trong túi áo khoác đưa cho anh.
Kỳ Ngôn giúp cô sạc điện thoại rồi đưa lại cho cô.
Hai người không nói gì nữa, cô xem một số video ngắn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái. Màn hình di động bên tay phải của anh thỉnh thoảng lại sáng lên, anh cúi đầu gõ chữ trả lời.
Sau hơn hai tiếng truyền dịch, hai người ra khỏi bệnh viện. Nghê Túy vừa định hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì thì di động vang lên, Lục Sâm gọi điện thoại đến: “Đang ở đâu?”
Cô trả lời: “Anh ở Melbourne à?”
“Đến tối hôm qua, gặp phía nhãn hàng xong thì đã muộn rồi, nên không liên lạc với em.”
“Ừ.”
“Ăn bữa cơm với nhau được không?”
Cô nhìn Kỳ Ngôn đang trả lại cục sạc, đáp: “Được.”
“Anh đến đón em nhé?”
“Không cần, em không ở nhà, hai hôm nay e đang ở một bãi biển với Cố Nhất.”
“Được, anh gửi vị trí nhà hàng cho em.”
“Được.”
Cô tắt đi động, một trước một sau đi đến chỗ đậu xe. Kỳ Ngôn điều khiển vô lăng bằng một tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn gì?”
“Có một người bạn mới đến Melbourne, đã hẹn cùng nhau ăn cơm.”
Anh gật đầu, lái xe trở về biệt thự, xuống xe trước rồi nói: “Em đợi một lát.”
Nghê Túy xuống xe, ngồi vào ghế lái, xé miếng dán trên mu bàn tay xuống.
Không lâu sau Kỳ Ngôn đút tay vào túi đi ra, từ ngoài cửa xe đưa cho cô một túi thuốc: “Nhớ uống.”
Nghê Túy ngây ngốc gật đầu, cô không ngờ anh lại lên lầu lấy thuốc cho mình.