Lục Sâm đã đặt một nhà hàng Tây từng được lên tạp chí ẩm thực dành cho người sành ăn. Tay nghề nấu ăn của anh ấy cũng rất xuất sắc, cho nên anh ấy vô cùng quan tâm đến việc ăn uống. Nếu anh ấy không quá bận rộn khi đến Melbourne, anh ấy sẽ mua nguyên liệu nấu ăn đến chung cư của Nghê Túy để tự làm.
Về điểm này, Nghê Túy hoàn toàn tương phản. Ngay cả việc cơ bản nhất như chiên trứng cô cũng không biết làm, ngày thường cô hoàn toàn không vào phòng bếp, dụng cụ làm bếp trong chung cư đều là Lục Sâm mua.
Cô cũng không quá để ý đến đồ ăn, hơn nữa lại có tính tình vô cùng bướng bỉnh, nếu bỗng nhiên thích ăn một món ăn nào đó, cô sẽ ăn đến khi chán mới thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Nghê Túy đến, Lục Sâm đã chờ trong phòng VIP. Anh ấy đang đứng ở cửa sổ sát đất, mặc tây trang màu đen, mái tóc đen sạch sẽ gọn gàng, khi nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Chỉ cần tùy tiện chụp một bức ảnh cũng có thể có một tấm ảnh như trên bìa tạp chí của anh ấy.
Nghê Túy vẫn luôn cho rằng Lục Sâm là người mặc tây trang đẹp nhất mà cô biết, nhưng lúc này trong đầu cô lại lóe lên một hình bóng khác. Sau đó, cô chợt nhớ ra cô còn chưa uống thuốc.
Nghê Túy cũng cười với anh ấy: “Đã lâu không gặp.”
Lần trước họ gặp nhau là hai ngày trước khi giao thừa, sinh nhật của Nghê Túy cũng tình cờ trùng với ngày giao thừa, hai ngày trước đó anh đã cố ý bay đến Melbourne để mừng sinh nhật mười chín tuổi với cô.
Lục Sâm ra mắt với tư cách là một người mẫu, bởi vì có giá trị nhan sắc cực cao nên anh ấy nổi tiếng rất nhanh. Mấy năm nay anh ấy tiếp tục phát triển trong làng giải trí, tiếp nhận kịch bản đóng phim. Anh ấy vô cùng nghiêm túc với công việc, mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất. Chụp tạp chí đại diện nhãn hàng, bay đi rất nhiều nước, mấy năm nay anh ấy vô cùng bận, không có thời gian ở bên cạnh người nhà, nên đêm giao thừa nhất định phải trở về.
Nghê Túy và anh ấy quen biết ba năm. Lục Sâm đã cùng cô đón sinh nhật hai lần, tuy rằng mỗi lần đều tổ chức sớm, không đúng giờ, nhưng cô rất hài lòng, vì anh ấy là người đầu tiên thổi nến cùng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Sâm đi đến kéo cô vào ghế dựa.
Cô ngồi xuống nhẹ giọng nói cảm ơn.
Lục Sâm ngồi xuống đối diện cô, ra hiệu cho người phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi mang đồ ăn lên, người phục vụ đẩy xe tiến vào, trong bình gạn có rượu vang đỏ, hẳn là Lục Sâm đã sắp xếp cho nhà hàng chuẩn bị trước.
Người phục vụ rót rượu vào ly trước mặt cô, cô không nói chuyện.
Nghê Túy cầm đáy ly, lắc nhẹ trên bàn, nâng ly với anh.
Lục Sâm cũng nâng ly lên.
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Lần này anh ở lại Melbourne bao lâu?”
“Ba ngày, gặp một nhãn hàng.” Dừng một chút, anh ấy hỏi: “Gần đây thế nào?”
“Khá tốt.”
Anh ấy gật đầu: “Định khi nào về nước?”
“Vẫn chưa có kế hoạch.”
“Chuẩn bị đến kí túc xá đại học A ở sao?”
Cô cong môi cười: "Em quen ở một mình rồi.”
“Vậy em có yêu cầu gì với chỗ ở không?”
Đây là có ý muốn giúp cô tìm chung cư.
“Không cần, em đã tìm được rồi.”
Trên thực tế cô vẫn chưa tìm được, nhưng việc này rất đơn giản, chỉ cần gọi điện thoại cho Nghê Kiện là được.
Từ trước đến nay cô không hề muốn làm phiền anh ấy.
Lục Sâm mím môi, gật đầu: “Vậy có muốn về nước với anh không?”
Cô không do dự: “Được.”
“Đưa giấy chứng nhận thông tin của em cho anh, anh để trợ lý đặt vé máy bay cho chúng ta.”
Cô gật đầu.
Nhà hàng nằm ở khu phố sầm uất nhất Melbourne, sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì đi dạo. Lúc hai người đi đến một quán bar âm nhạc chưa mở cửa, cô cúi đầu mỉm cười.
Lục Sâm bắt gặp biểu cảm rất nhỏ của cô: “Đang nhớ đến Howard sao?”
Cô gật đầu: “Em đã gặp anh ấy ở đây.”
Lục Sâm mỉm cười: “Anh đã hợp tác với cậu ấy nhiều lần, lần nào cậu ấy cũng nhắc đến em. Cậu ấy vô cùng tiếc nuối khi em không chịu trở thành người mẫu.”
Howard là một vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở Úc, anh ấy đã hợp tác với rất nhiều minh tinh nổi tiếng.
Sinh nhật mười bảy tuổi, Nghê Túy đã đến quán bar này, ngồi một mình dựa vào cửa sổ uống một ly Cocktail mạnh. Một người đàn ông Úc với bím tóc ngắn đi đến, lịch sử hỏi anh ấy có thể ngồi ở đó không.
Nghê Túy tưởng rằng anh ấy muốn tiếp cận mình để bắt chuyện nên đã từ chối.
Anh ấy lấy một tấm danh thiếp ra, tự giới thiệu đơn giản về bản thân, mong cô đừng hiểu lầm, hỏi cô có hứng thú chụp một bộ ảnh thời trang hay không.
Cô khách sáo nhận lấy danh thiếp, mơ hồ cảm thấy cái tên Howard này rất quen tai, vì thế cô đã lên mạng tra thử. Khi thấy tài liệu trên mạng, cô nảy sinh hứng thú, muốn chụp một bộ ảnh lưu lại kỷ niệm tuổi mười bảy, vì thế sáng hôm sau cô đã liên lạc với Howard.
Lúc đó Lục Sâm là đối tác chụp ảnh của cô.
Anh ấy mãi mãi không bao giờ quên được dáng vẻ lần đầu gặp cô. Cô mặc một bộ váy trắng mỏng manh, mái tóc đen như mực xõa ngang vai mượt mà, không trang điểm. Cô chắp tay sau lưng, khóe miệng hơi cong lên, đứng trước máy ảnh, không tiếng động hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong studio.
Sau đó Nghê Túy không chọn bước vào ngành người mẫu, trong khoảng thời gian đó trạng thái của cô rất kém, hoàn toàn chán ghét bản thân và mắc chứng nghiện rượu.
Cô ghét bản thân mơ màng hồ đồ nhưng lại không có cách nào thay đổi, bởi vì những cảm xúc đó sẽ bị phóng đại lên vô số lần vào ban đêm. Nếu không uống rượu thì cô phải uống thuốc mới có thể ngủ, cô ghét cay ghét đắng các loại thuốc, bao gồm cả thuốc trị trầm cảm mà bác sĩ tâm lý kê cho cô, vì thế cô đã rơi vào vòng lặp bất tận trong trạng thái vô cùng tồi tệ này.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã gặp được Lục Sâm, một người vô cùng năng nổ nhiệt tình với cuộc sống.
Bọn họ vẫn cứ duy trì mối quan hệ “Trên tình bạn, dưới tình yêu” khi ở cùng nhau. Họ có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, lại vô cùng ăn ý không đâm thủng tầng giấy mỏng kia.
Lục Sâm ở trước mặt cô hoàn toàn trong suốt, nhưng cô thì không như vậy, cô đem những mặt xấu xí kém cỏi của mình giấu ở một tầng rất sâu.
Nghê Túy không dám bước về phía trước, vì thế cô giả ngốc để trốn tránh. Cô hy vọng Lục Sâm đừng nhắc đến, bởi vì cô biết, chỉ cần anh ấy đề nghị ở bên nhau, cô sẽ không thể từ chối.
Nhưng sau khi ở bên nhau thì sao? Những bộ mặt khác của cô sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt Lục Sâm, ngay cả cô cũng chán ghét chính bộ mặt thật của mình thì làm sao người khác có thể chấp nhận được?
Mà lúc này Lục Sâm đang chờ một cơ hội. Mấy năm nay anh ấy thật sự rất bận, không có thời gian ở bên cạnh cô, anh ấy nghĩ, sau khi quay xong bộ phim này sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng tình yêu sẽ không chờ đến khi bạn có thời gian rảnh.
Đi dạo không bao lâu, điện thoại của Lục Sâm đã vang lên. Anh bấm nhận sau đó trả lời ngắn gọn vài câu, tắt điện thoại rồi nói với cô: “Buổi chiều anh phải đến studio, anh đưa em về trước.”
Chỗ này cách biển hơi xa, Nghê Túy không muốn làm chậm trễ thời gian của anh ấy: “Không cần đâu, em gọi tài xế đến lái xe là được.”
Cô vẫn luôn như vậy, luôn luôn duy trì một cảm giác xa cách, Lục Sâm mím môi: “Vậy khi đặt vé máy bay xong anh sẽ nói với em.”
Nghê Túy gật đầu.