Bác sĩ tình cảm

Ba giờ sáng ở bệnh viện, phòng cấp cứu.
 
Đoạn Dịch được đưa đi kiểm tra rồi.
 
Nghê Túy dựa vào trên ghế ngồi, bắt chéo chân, buồn bực ngán ngẩm lướt điện thoại di động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Dương cũng ngồi xuống ghế dựa cách mấy cái ghế, anh ấy nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Tay em có cần đi khám một chút không?"
 
Nghê Túy lúc này mới nhìn qua cánh tay phải của mình, vết thương không sâu, miệng vết thương có chút dài, đổ máu. Cô cảm thấy không cần thiết chuyện bé xé ra to, lắc đầu.
 
Lúc này bác sĩ tới, cầm mấy cái tờ giấy trong tay, hỏi một câu: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
 
Nghê Túy đương nhiên sẽ không đáp lại.
 
Từ Dương cũng không có phản ứng.
 
Trương Hiển ngồi ở giữa hai người, ném cho người bạn một ánh mắt, người bạn kia hắng giọng một cái, nói: "Là tôi."
 
Bác sĩ đưa mấy tờ giấy cho anh ta: “Đi nộp viện phí."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghê Túy giương mắt, phí khám bác sĩ đúng là cô nên trả, không nên liên lụy đến người khác. Nhưng cô không mang tiền, toàn thân trên dưới chỉ có một cái điện thoại di động. Cô đứng dậy, đón lấy biên lai trong tay bạn nam kia: “Để tôi."
 
Nộp tiền xong, Nghê Túy trở về, lại nổi lên cơn thèm thuốc lá, cô nhìn Từ Dương: “Có thuốc lá không?"
 
"Trên xe." Từ Dương đưa chìa khóa xe cho cô.
 
Nghê Túy tiếp nhận, ra khỏi phòng cấp cứu, đi về hướng chỗ đậu xe. Cô ấn chìa khóa xe, mở cửa xe ra. Lấy trong hộc tủ giữa hai ghế ra hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, đóng cửa xe. Cô dựa lưng vào thân xe, châm một điếu thuốc.
 
Thuốc hút được một nửa, đầu tiên là nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao, sau đó mới nhìn rõ một chiếc Ferrari màu đen quẹo vào bệnh viện, cô hơi híp mắt, xuyên thấu qua trước cửa sổ xe đối diện với ánh mắt của Kỳ Ngôn, một tay anh khống chế tay lái, đang đi về phía chỗ đậu xe bên này.
 
Kỳ Ngôn đỗ xe xong, xuống xe, một tay đút túi quần. Anh đi tới, ỷ vào ưu thế thân thể cao liếc nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Có bản lĩnh nhỉ?"
 
Nghê Túy hơi ngửa đầu, trông thấy nét mặt của anh: “Sao anh lại tới đây?"
 
Trương Hiển gửi Wechat cho Kỳ Ngôn, nói cô gái anh mang đi chơi bóng rổ kia rất lợi hại, đạp chân một phát làm người ta phải vào bệnh viện. Vừa đúng lúc anh không ngủ, nếu không thì đến buổi sáng mới biết được chuyện này.
 
Kỳ Ngôn không đáp lại câu hỏi của cô, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay cô quay sang nhìn một chút: “Không đau?"
 
"Không có cảm giác gì."
 
Tiêm cũng không dám nhìn người, hiện tại cô lại nói với anh lời này. Kỳ Ngôn bất đắc dĩ cười một chút, dắt lấy cổ tay cô đi về hướng phòng cấp cứu.
 
Nghê Túy cũng không giãy ra, mãi đến cửa phòng cấp cứu mới tránh ra.
 
Kỳ Ngôn bên cạnh nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
 
Chờ khi hai người cùng đi vào phòng cấp cứu, Từ Dương và Trương Hiển trông thấy Kỳ Ngôn, trăm miệng một lời hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
 
Kỳ Ngôn một tay bỏ vào túi quần, không có biểu cảm gì: “Tới thăm các cậu một chút, sao ba giờ sáng lại phải vào bệnh viện."
 
Vừa vặn có một y tá trực ban đi qua.
 
Kỳ Ngôn kêu cô y tá một tiếng.
 
Cô y tá thẳng ngạc nhiên, còn có một chút hưng phấn, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
Kỳ Ngôn nâng cằm chỉ về phía Nghê Túy: “Xử lý cho cô ấy một chút."
 
Y tá lúc này mới nhìn Nghê Túy, có chút ỉu xìu: “Đi theo tôi."
 
Nghê Túy lườm Kỳ Ngôn một cái, rồi theo chân y tá đi thay thuốc.
 
Kỳ Ngôn cũng đi theo.
 
Vết thương vốn không phải chuyện gì lớn, dùng rượu cồn tiêu độc là được rồi. Nhưng lúc này vết máu đã đông lại, không động vào còn tốt, hơi dính rượu lên thì cũng có chút đau.
 
Nghê Túy rên nhẹ một tiếng.
 
Kỳ Ngôn châm chọc khiêu khích nói: "Không phải không có cảm giác sao?"
 
Nghê Túy trừng mắt liếc anh một cái.
 
Xử lý xong, lúc này Kỳ Ngôn mới hỏi cô y tá kia: "Nộp viện phí thì đi chỗ nào?"
 
Y tá lặng lẽ liếc anh một cái: “Không cần, chuyện nhỏ."
 
Kỳ Ngôn gật đầu: “Cảm ơn."
 
Lời anh nói cũng không có vấn đề gì, quan trọng là âm thanh này trong khoảng thời gian thay thuốc yên tĩnh giống như pháo nổ vậy. Kết hợp với gương mặt đẹp trai, nên rất có cảm giác trêu chọc người khác.
 
Cô y tá nhỏ nhanh chóng đỏ mặt, khoát khoát tay: “Không có việc gì."
 
Nghê Túy liếc mắt.
 
Hai người lại trở lại trước cửa phòng cấp cứu, Đoạn Dịch cũng đã được kiểm tra xong. Bác sĩ nói: "Không có việc gì, cũng may từ khi bị đau cũng không chậm trễ quá mức, có thể đi về được rồi."
 
Người bạn kia của Trương Hiển nói cảm ơn với bác sĩ.
 
Trương Hiển để người bạn kia ở lại phụ trách đưa Đoạn Dịch trở về, bốn người đi ra khỏi sảnh phòng khám, đi về phía bãi đậu xe.
 
Nghê Túy trả lại chìa khóa xe cho Từ Dương: “Việc này đừng để cho Cố Nhất biết, nếu không trong lòng cô ấy sẽ không vui."
 
Từ Dương gật đầu, lúc này men say trong người anh ấy cũng đã vơi đi, có thể tự mình lái xe. Trương Hiển lên tiếng kêu anh ấy lên ghế lái phụ.
 
Nghê Túy ở cùng một tiểu khu với Kỳ Ngôn, ai cũng đều biết, không cần cố gắng né tránh, cho nên Nghê Túy lên ngồi ghế phụ trên xe Kỳ Ngôn.
 
Đến bãi đậu xe dưới đất của Palm Springs, nhạc trong xe cũng vừa vặn phát nhạc của Cellars bài 3 AM, bầu không khí có chút thích hợp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui