Bác Sĩ Từ Không Chạy Thoát Được Đâu


Từ Nguyệt khoác tay Lâm Thiên Khang ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh nghe anh bàn về chuyện công việc.
“Lâm Thiên Khang…em mắc vệ sinh em đi tí nha.”
Cô chọt chọt tay anh hỏi nhỏ.
“Ừ đi đi, xong nhớ quay lại.”
“Vâng.”
Angle cũng đang đứng trao đổi với các đối tác, liếc mắt thấy cô rời khỏi anh.

Angle liền biết đây là cơ hội tốt của mình.
“Có gì anh cứ nói thông qua trợ lý của tôi.

Tôi có tí việc xin phép đi trước.”
“Được thôi.”
Nói rồi, Angle rời đi.

Khi đi ngang qua chỗ phục vụ cô đổi ly vang trắng thành vang đỏ rồi đứng đợi ở gần khúc nhà vệ sinh.
Một lát sau, Từ Nguyệt từ nhà vệ sinh đi ra.

Đang đi bình thường thì Angle lao ra đâm trúng vào cô làm cả ly vang đỏ đổ hết lên người Từ Nguyệt.
“Ây cha, tôi xin lỗi là do tôi bất cẩn quý cô có sao không?”
Vì cú va chạm khá mạnh nên Từ Nguyệt đã té xuống đất, Angle cười lạnh cúi người xuống giả vờ hỏi han cô.
“Tôi không sao.”

Angle đưa tay ra ý muốn đỡ cô dậy.
“Cảm ơn cô.”
Từ Nguyệt vừa đặt tay lên, Angle vừa nâng cô đứng dậy thì lại đột ngột thả tay ra khiến cô mất thăng bằng ngã xuống lại một lần nữa.
“A.”
“Xin lỗi cô rất nhiều, là do tôi trượt tay.”
Các vị khách mời xung quanh thừa biết là Angle cố ý nhưng họ vẫn trơ mắt nhìn Angle bắt nạt cô như thú vui tiêu khiển.

Lâm Thiên Khang không gần nữ sắc nên họ nghĩ Từ Nguyệt chỉ là may mắn bám theo anh, chứ cô có ra sao anh cũng mặc kệ nên chỉ đứng xem trò vui này.
“Có chuyện gì vậy.”
Từ Nguyệt đã đi hơn 10 phút nên anh bắt đầu lo lắng đảo mắt tìm cô thì thấy có một đám đông ở gần khi vực nhà vệ sinh.

Có dự cảm không lành, Lâm Thiên Khang nhanh chóng đi qua.
“Lâm Thiên Khang.”
Nhìn thấy anh, khóe mắt cô thoáng nét yếu đuối.
“Từ Nguyệt, em không sao chứ?”
Anh tiến tới gần bế bổng cô lên.

Khi đi ngang qua Angle, Lâm Thiên Khang đưa mắt cảnh cáo cô ta rồi rời đi.
Angle thấy lạnh sống lưng như dự báo tương lai sau này của cô từ hôm nay có thể biến động.

Vậy thì sao chứ? Cô ta có tiền, cô ta là cô con gái cưng của giới thượng lưu ở Mĩ thì có gì phải sợ.
Lâm Thiên Khang bế cô lên tầng của khách sạn, tùy ý kêu Trịnh Thiên đặt phòng tổng thống để thoải mái.
Anh đặt cô cẩn thận xuống giường rồi anh quỳ một chân, tay kéo gấu váy cô lên, tháo đôi giày ra, đặt bàn chân nhỏ lên đùi.
“Đau không?”
“Một chút.”
“Cảm thấy thế nào?”
“Chắc trật chân rồi.”
“Anh nắn lại cho em, em chịu đau chút nhé.”
Lâm Thiên Hóng đưa gối cho cô ngậm, tránh cô đau nhưng cắn môi.
“Ngậm chắc vào.”
“Vâng.”
“Chuẩn bị nhé.”
“Vâng.”
Từ Nguyệt vừa dứt lời thì anh đã mau tay nắn lại.

Mọi chuyện diễn ra chưa tới 5 phút nhưng cô thấy đau đến chết đi được.
Lúc Lâm Thiên Khang ngước lên thì Từ Nguyệt đã giàn giụa nước mắt.


Anh ngay lập tức hốt hoảng ôm cô vào lòng xoa đầu vỗ về.
“Nếu không nắn lại sau này sẽ đau hơn.

Không sao cả, mọi chuyện đã xong hết rồi.”
Anh đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt cô, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt sáng như pha lê ấy.

Anh hôn vào mí mắt, hôn vào má rồi đỡ gáy cô hôn phớt qua cánh môi hồng.
“Em tự tắm được không.”
“Hơi khó.”
Từ Nguyệt vừa nấc vừa đáp lời.
“Đợi tôi gọi thím Mai tới hỗ trợ em.”
“Ưm.”
Chỉ 15 phút sau thím Mai đã có mặt ở trước cửa phòng.
“Cậu chủ, tôi có mang đồ theo lời ngài dặn rồi ạ.”
“Ừ, đợi tôi một lát.”
Lâm Thiên Khang mở cửa phòng, lấy túi đồ trên tay thím Mai rồi dắt bà vào nơi Từ Nguyệt đang ngồi.
“Em ấy bị trật chân, phiền thím giúp em ấy tắm.”
“Rõ thưa cậu chủ.
Lâm Thiên Khang bế Từ Nguyệt vào phòng tắm đặt ngay ngắn ở thành bồn.

Anh giao mọi việc cho thím Mai còn bản thân thì xuống dưới sảnh giải quyết nốt việc.
“Trịnh Thiên.”
“Tôi đây, Lâm tổng.”
“Canh trước cửa phòng đi, lỡ thím Mai có kêu gì thì báo tôi.

Tôi có việc xuống sảnh.”
“Đã nghe.”

Trong lòng Trịnh Thiên cũng có chút ấm ức nhưng biết sao được người ta là chủ mà.

Cũng có ai ngờ một thư ký tài giỏi ai ai cũng ra sức mời mọc mà lại có lúc làm vệ sĩ như thế này đây.
Lâm Thiên Khang lửa giận bừng bừng vào thang máy di chuyển xuống sảnh.
“Angle đâu?”
“Dạ…dạ cô ấy lên phòng nghỉ rồi ạ.”
“Đưa tôi số phòng.”
“Mong…mong…anh thông cảm cho tôi.

Thông tin tuyệt mật khách hàng không thể nói anh biết được ạ.”
“Cậu không nói thì tôi đi gõ cửa từng phòng.”
“Mong anh thứ lỗi cho tôi ạ đây là quy định người làm công như tôi không thể làm trái.”
“Thẻ này có 200 triệu, cầm lấy rồi khai ra.”
“Cô ấy đang ở tầng 19, phòng 1903 ạ.”
“Được.”
Lâm Thiên Khang vừa bỏ tay nắm cổ áo người phục vụ xong thì đã vội chạy đi mất.

Người phục vụ tái mặt, hít thở khó khăn vì cậu ta chưa từng bị khí thế bức người chèn ép đến như thế.

Ban nãy cứ tưởng bản thân mình sẽ chết tới nơi rồi cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận