Hai năm sau.
Lão Cố tay chân nhẹ nhàng hướng tới thiếu niên trẻ tuổi đang đứng dưới hiên.
Lão Cố đi đến sau lưng hắn rống lớn một tiếng, rống xong rồi lại nhìn.
Thiếu niên trẻ tuổi cũng không giật mình lấy một cái.
"Tiểu tử , ngươi có phải thần kinh quá thô hay không.
Sao không có tý sợ hãi nào vậy?"
Phó Thính Hạ khâu xong mũi cuối quay đầu nói: "Sợ hãi cái gì, chẳng lẽ hắn còn có thể chết thêm một lần nữa sao?"
Lão Cố thở dài: "Sư phó của ngươi gọi điện thoại tới, bảo ngươi đi bệnh viện."
"Nga." Phó Thính Hạ đi rửa sạch tay, lão Cố nói: "Ngươi thi đại học có làm được không ?"
"Chắp tạm được."
Lão Cố đem báo mở ra, không để bụng nói: "Thật là, ngươi cả ngày không phải ở lò hỏa táng , thì ở nhà xác, còn không thì ở lỳ bên trong phòng phẫu thuật.
Ta đều lo lắng ngươi có biết "người sống" viết như thế nào ."
Phó Thính Hạ mang lên mắt kính cười nói: " Chẳng phải không có vấn đề gì sao ?"
"Vậy sao ?." Lão Cố không chút để ý hỏi ngược lại.
"Xem cổ phiếu nào, muốn hay không ta giúp ngươi mua hai cổ, bao phát tài nha." Phó Thính Hạ cười nói.
Lão Cố tức giận mà nhìn hắn nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói.
Năm trước ta không biết bị hỏng dây thần kinh nào nghe theo ngươi mua hai cửa hàng ở trên phố, đến bây giờ còn chưa có người thuê!"
Phó Thính Hạ cười nói: "Không cần sốt ruột, sẽ mệt người , đợi hai năm nữa là được rồi."
Lão Cố cho hắn một cái xem thường.
Phó Thính Hạ cười cười đi ra ngoài.
Mới hai năm mà thôi, Thanh Thủy Huyện thật giống như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi nơi đều là công trường.
Tuy nhiên phía sau phố vẫn một mặt im ắng.
Nhưng Phó Thính Hạ biết đại đa số những cửa hàng này đều rơi vào tay Nguyên gia.
Phó Thính Hạ khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ràng.
"Đại ca!"
Phó Thính Hạ quay đầu thấy Tống Đại Lực cùng Tống Thính Hà nhảy xuống từ một chiếc xe tải.
"Ta cũng đang muốn trở về thăm các ngươi đây." Phó Thính Hạ kinh hỉ mà đem Tống Thính Hà ôm lên.
"Ngươi tốt nhất đừng trở về, bằng không mẹ Linh Tử lại tới cửa làm ầm ĩ."
Mẹ Linh Tử hai năm trước bức hôn, kết quả không bức cho Phó Thính Hạ gật đầu, mà khiến Linh Tử bỏ nhà đi, mấy năm nay chỉ truyền đứt quãng một chút tin tức.
Mẹ Linh Tử thế nhưng không chịu tỉnh lại, luôn cảm thấy nguyên nhân là do Phó Thính Hạ không chịu đồng ý đính thân.
Bởi vậy mỗi lần Phó Thính Hạ trở về, nàng đều làm ầm ĩ một phen.
Phó Thính Hạ đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy các ngươi như thế nào tới?"
Tống Đại Lực làn da phơi đến đỏ bừng oán trách nói: "Còn không phải đại ca ngươi làm hại.
Đang êm đẹp kêu ba ba làm cái gì kỹ thuật gieo trồng kiểu mới, khiến cho nhà của chúng ta mấy ngày nay đều có người tới cửa tới thỉnh giáo, cấp ăn cấp uống còn không tính, còn muốn giúp bọn hắn mua thuốc mua phân."
Phó Thính Hạ cười nói: "Nga, mỗi ngừoi tăng giá 10% không phải được rồi?"
Tống Đại Lực rất là động tâm, nhưng nghĩ nghĩ lại liên tục lắc đầu: "Ta cũng không dám, ba sẽ làm thịt ta.
Những người đó đối tốt với bọn họ thì chẳng nhớ được.
Nhưng nếu phát hiện ta bán lên giá kiểu gì cũng tìm tới cửa làm ầm ĩ."
Phó Thính Hạ cười, Tống Đại Lực nhỏ giọng nói: "Ca, lần trước ngươi thay ta mua cổ phiếu có kiếm lời không?"
"Có." Phó Thính Hạ gật gật đầu.
"Kiếm được bao nhiêu."
"Gấp khoảng 10 lần đi."
Tống Đại Lực hít một ngụm khí lạnh: "Đó chính là kiếm được một vạn đồng a."
"Cũng không sai biệt lắm đi."
Tống Đại Lực dựa vào xe tải mới có thể đứng vững, cách hồi lâu mới nói: "Ta đã thành người có tiền, hóa ra mua cổ phiếu kiếm được nhiều như vậy.
Ta còn phải đi trồng trọt làm gì "
Phó Thính Hạ nhìn hắn cười nói: "Loại cơ hội này hai mươi năm cũng sẽ không vượt qua ba lần.
Đừng suy nghĩ như vậy.
hảo hảo trồng táo, đó mới là căn bản."
Tống Đại Lực tức giận nói: "Ca ngươi nói đủ rồi phải không.
Ngươi có cần nói cùng giọng điệu giống ba đến vậy không.
Ta chính là chịu không nổi hắn mới trốn đi.
Đúng rồi, nãi nãi lần trước tới, không phải ngươi lại đưa tiền chứ ?"
Hai năm trở lại đây người có học vấn trở về ngày càng nhiều.
Đại bá một thời làm hiệu trưởng bây giờ cũng chỉ có thể trở về làm hiệu phó.
Việc này kỳ thật cùng dì Linh Tử không có nửa điểm quan hệ, nhưng nãi nãi cho rằng là do Phó Thính Hạ làm hại.
Bởi vậy cứ hai ba ngày nàng lại đòi tiền Phó Thính Hạ.
"Không cho sẽ chỉ làm ba ba khó xử." Phó Thính Hạ cười nói.
Tống Đại Lực phát hỏa nói: "Dựa vào cái gì a, ba ba nhân nhượng nãi nãi đã đủ bực bội, ngươi lại nhân nhượng ba ba, ta sắp phát điên rồi!"
Phó Thính Hạ cười với Tống Thính Hà đang được ôm trong lòng: "Cũng không có bao nhiêu tiền.Ca muốn về bệnh viện một chuyến, chờ xong việc sẽ đưa các ngươi ăn gì đó."
"Không được, trong xe vẫn còn có người đang đợi lấy đồ , mà tài xế cũng không chịu chờ." Tống Đại Lực nói: "Ba kỳ thật rất muốn biết ngươi thi có được không? Nhưng lại sợ hỏi ngươi sẽ bị áp lực, cho nên đành kêu ta tới hỏi.
Ngươi có làm đươc không ?"
"Ngươi trở về cùng ba ba nói......" Phó Thính Hạ cười nói: "Hắn chỉ cần xem vị trí đứng đầu bảng là biết rồi."
Tống Đại Lực nhìn Phó Thính Hạ ê răng nói: "Ca có phải hay không trời sinh tới khắc ta."
Tống Thính Hà ngẩng đầu nói: "Nhị ca, sang năm ta cũng muốn đi học."
Tống Đại Lực nhìn Tống Thính Hà, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ cười mắng: "Giỏi lắm, hai người các ngươi đều là khắc tinh của ta!"
Phó Thính Hạ đi vào văn phòng Hứa Nhất Phu.
Hứa Nhất Phu đang ở chuyên tâm xem phim chụp x-quang.
Nghe thấy Phó Thính Hạ tiến vào liền đem tư liệu đưa cho hắn.
Phó Thính Hạ cầm lên nhìn nói: "Trái tim phình to, tả tâm thất thu nhỏ lại, động mạch phổi làm xông ra, phổi có máu bầm, chắc là nhị nếp gấp hẹp hòi đi.
Người bệnh bao nhiêu tuổi rồi."
Hứa Nhất Phu nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ba tuổi , là nữ hài."
"Ba tuổi a......!Phổi máu bầm không rõ ràng, có thể không cần phải gấp gáp phẫu thuật.
Có nên gọi bệnh nhân đến kiểm tra lại không." Nếu để mấy năm nữa y học khoa học kỹ thuật phát triển , sẽ dùng lase phẫu thuật cho nữ hài đáng thương.
Phó Thính Hạ trong lòng nghĩ lại cầm lấy điện tâm đồ nhìn thoáng qua, đột nhiên giữa mày vừa động, giương mắt nói: "Có làm động mạch phổi tạo ảnh không?"
Hứa Nhất Phu cười cười, rút ra tư liệu được đè nặng dưới chồng sách ném qua.
Phó Thính Hạ nhìn thoáng qua kết quả trong lòng liền trầm xuống: "Động mạch phổi cao áp, chẳng lẽ nàng trái tim còn bạn có phòng cách thiếu tổn hại, là lỗ đăng ba hách tổng hợp chứng?"
"Phải.
Chờ không kịp, phải làm phẫu thuật, càng nhanh càng tốt." Hứa Nhất Phu nói: "Tình huống của nàng phi thường không tốt, động mạch phổi cao áp hơn nữa trái tim suy kiệt, trái tim ngừng đập khả năng để lại cho bác sĩ thời gian không đến ba mươi phút, cho nên bị khoa ngoại tim mạch trên thủ đô từ chối, bởi vì tỉ lệ sống không cao."
Một nữ hài tử ba tuổi không may đụng phải căn bệnh chỉ có 0,6% trên thế giới.
Phó Thính Hạ nhìn phim chụp xquang trong tay nói: "Muốn trong thời gian ngắn như vậy tạo hình thành van, còn phải tiến hành tu bổ chính xác là khá khó khăn."
Phó Thính Hạ lắc lắc đầu: "Hơn nữa với sức khỏe như vậy, nếu làm phẫu thuật , nàng khả năng cao sẽ chết trên bàn phẫu thuật."
Hứa Nhất Phu trả lời hắn: "Đây chính là lý do viện trưởng ngoại khoa tim mạch Mỹ Hòa từ chối nàng, bởi vì khi thất bại sẽ làm giảm xác xuất thành công của bệnh viện ."
Phó Thính Hạ ngẩng đầu nhìn Hứa Nhất Phu nói: "Lão nhân, đừng nói ngươi nhận trường hợp này nhé ?"
"Nếu bởi vì hiện tại làm không được mà không thử làm, nếu vì vậy nữ hài sẽ vĩnh viễn không có tương lai."
Phó Thính Hạ bật cười nói: "Ngươi không phải do Nguyên Thừa Nghiệp không dám làm nên mới nhận sao ? "
Hứa Nhất Phu cùng Nguyên Thừa Nghiệp – cha của Nguyên Tuấn Nam là đối thủ một mất một còn, chuyện này về sau cũng sẽ không thay đổi.
"Đúng vậy, ta muốn giải phẫu thành công để vả vào mặt hắn ! Ngươi không thích sao?" Hứa Nhất Phu nâng cằm nói.
"Đánh mặt người ta đương nhiên thích, tuy nhiên việc này với ta có quan hệ gì ? Lão nhân, lần giải phẫu này ta không thể phụng bồi, bởi vì có thành công hay không đều sẽ nổi danh.
Ta sắp phải đi học đại học y, tương lai sáng lạn đang chờ ta.
Ta không muốn bị mọi người soi mói cuộc sống của mình ." Phó Thính Hạ cười nói: "Nhưng thật ra ngươi cũng phải cẩn thận a.
Hơn được người khác đương nhiên tốt, cẩn thận bị tiểu nhân ghi thù ."
Hứa Nhất Phu ném tờ giấy lại đây: "Điền."
"Cái gì thế?" Phó Thính Hạ nhấc lên xem.
"Chứng nhận bác sĩ, điền đi.
Sau đó đi lên tỉnh thành tìm Từ Chí Thông, hắn sẽ là giám khảo của ngươi."
"Ta lấy tư cách đi thi đây, ta vừa mới thi đại học xong."
"Chỉ bằng ngươi là đệ tử của Hứa Nhất Phu.
Là ngươi đã có tư cách đi thi."
"Ngươi đừng nói giỡn, Sở Y Tế thông qua chứng chỉ bác sĩ của ta mới là lạ."
..............................................................................
Một ngày sau......
Từ Chí Thông cầm bảng biểu cười nói: "Yên tâm đi, những cái đó khảo thí hạng mục không làm khó được ngươi."
"Không phải chứ, Sở Y Tế đã thông qua chứng chỉ bác sĩ của ta?" Phó Thính Hạ không thể tưởng tượng hỏi.
Từ Chí Thông cười nói: "Ngươi có biết, nếu lần này phẫu thuật thành công, tỉnh chúng ta sẽ bổ sung một cái chỗ trống, mọi người luôn nghĩ tỉnh chúng ta chỉ có khả năng chữa bệnh bình thường.
Ngươi nói xem một cái bệnh viện huyện nhỏ có thể làm phẫu thuật thành công một cuộc đại phẫu lớn, bọn họ hẳn là sẽ rất khiếp sợ đi.
Tỉnh chúng ta sẽ được danh vang xa."
Phó Thính Hạ bật cười một tiếng: "Vậy không phải nên làm ở bệnh viện tỉnh mới đúng sao?"
"Bệnh viện tỉnh không có Hứa Nhất Phu a!"
"Đem lão nhân kia lên bệnh viện các ngươi không phải được sao?"
Từ Chí Thông lắc lắc đầu: "Lão nhân kia nói, muốn hắn phẫu thuật, chỉ có một điều kiện?"
"Điều kiện gì?"
Từ Chí Thông nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ngươi a, hắn nói hắn chỉ cần ngươi làm trợ thủ."
Phó Thính Hạ sờ sờ mũi nói: "Hắn cũng đã tìm ta gây phiền toái.
Cuộc phẫu thuật này có tỉ lệ tử vong siêu cao.
Chẳng lẽ hắn muốn sự nghiệp bác sĩ của ta bắt đầu từ một lần giải phẫu thất bại?"
"Dù sao này lần giải phẫu này thất bại cũng là bình thường, bởi vì nữ hài tử này vốn dĩ đã bị các bệnh viện ở thủ đô cự tuyệt, cuối cùng bị cha mẹ vứt bỏ ở bệnh viện.
Nếu nàng dù sao muốn chết, có thể chết trên tay hai người đã không từ bỏ nàng, hẳn là ít nhất sẽ có chút ý nghĩa đi." Từ Chí Thông nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ngươi suy xét một chút."
Phó Thính Hạ buồn rầu nói: "Đại thúc ngươi vì cái gì không đi làm tuyên truyền công tác, làm bác sĩ da liễu thật là quá ủy khuất ngươi."
Từ Chí Thông đem giấy thi đưa cho hắn cười ha ha: "Bị ngươi xem thấu, năm đó ta ở trong trường học cũng là nhân vật phong vân nào."
Đời trước chưa từng nghe qua Hứa Nhất Phu đã làm lần giải phẫu như vậy.
Lịch sử thay đổi chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.
Phó Thính Hạ tiếp nhận khảo chứng buồn rầu mà thở dài.
............................................................................
Trong phòng khách , một thiếu nữ đang luyện cầm.
Thời điểm Nguyên Tuấn Nam từ trên lầu xuống dưới, nàng ngẩng đầu lên: "Ca, ba ba không làm cuộc phẫu thuật kia, Hứa Nhất Phu sẽ đến làm sao?"
"Phải."
"Vậy......!Vậy lần phẫu thuật này chắc sẽ không thành công chứ?" Thiếu nữ hơi có chút lo lắng nói: "Lần này ba từ chối phẫu thuật, có mấy phóng viên bắt được không bỏ.
Ba ba còn nói lần giải phẫu này không ai có thể làm thành công, hắn là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mới không làm."
Nguyên Tuấn Nam đi đến trước đàn dương cầm, chỉ vào kim đồng hồ chạy đều đều nói: "Trái tim chúng ta tựa như vậy ,có tiết tấu nhảy, đúng không."
Thiếu nữ gật gật đầu, Nguyên Tuấn Nam cười nói: "Thời điểm giải phẫu yêu cầu nó dừng lại, khi dừng lại chúng ta sẽ dùng máy móc tiếp nhận việc của trái tim trong chốc lát.
Sau khi hoàn thành phẫu thuật, lại dùng điện giật để trái tim một lần nữa nhảy lên.
Chính là nữ hài tử kia trái tim đã suy kiệt rồi, nếu làm nó dừng lại......" Nguyên Tuấn Nam đem kim đồng hồ giữ lại mỉm cười nói: "Vậy trái tim của nàng sẽ vĩnh viễn không có khả năng đập trở lại.
Hiểu không?"
Thiếu nữ đã hiểu, khinh thường nói: "Ta đã nói, Hứa Nhất Phu thật là không biết lượng sức."
Nguyên Tuấn Nam cười cười, lúc này một nam thanh niên đi từ bên ngoài vào.
Nguyên Tuấn Nam quay đầu đi mỉm cười nói: "Hóa ra là Tưởng bí thư, tới tìm ba sao?"
"Đúng vậy, Hứa Nhất Phu đã quyết định người tiến hành giải phẫu rồi."
"Nga, nhanh như vậy đã thành lập tổ giải phẫu, xem ra năng lực của bệnh viện tỉnh cũng không thể coi khinh a." Nguyên Tuấn Nam mỉm cười nói.
Tưởng bí thư sắc mặt hơi có chút khó coi: "Không phải ở bệnh viện tỉnh, Hứa Nhất Phu sẽ làm giải phẫu ở bệnh viện huyện."
"Bệnh viện huyện ?!" Nguyên Tuấn Nam tiếp nhận túi văn kiện trong tay hắn , rút ra tờ giấy bên trong , bật cười nói: "Ba người?"
Tưởng bí thư gật đầu nói: "Chính xác ra hẳn là hai người, trong đó một người là bác sĩ gây tê, hình như là nửa đường đổi nghề ."
Nguyên Tuấn Nam không thể tưởng tượng mà lắc lắc đầu cười nói: "Chính bản thân Hứa Nhất Phu cũng biết lần giải phẫu này không có khả năng thành công đi, cho nên muốn làm cho người ta ấn tượng sao?"
Hắn thanh âm đột nhiên dừng lại, nhìn cái tên kia, sau đó giống như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng, mở to hai mắt thì thầm từng chữ một: "Phó, Thính, Hạ." .