Bắc sơn có thao thiết

Trăng treo giữa trời.
 
Ánh trăng sáng trong bị ánh đèn nhân tạo rực rỡ của trung tâm thành phố át đi: Đèn huỳnh quang sáng rực, đèn nê-ông sặc sỡ, tất cả dệt thành một bức màn kỳ quái khiến ánh sáng tự nhiên cứ phải trốn tránh miết, cuối cùng đành tìm một tiểu viện yên tĩnh, ấm ức rúc vào.
 
Cố Duy đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn ngắm vầng trăng cô độc. Hắn hút một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả khói, lẳng lặng trông đám khói trắng dần tiêu tan giữa không trung.
 
Bỏ đi, bỏ đi vậy.
 
Cố Duy xoay người ngắm nhìn ánh trăng đang phủ xuống tiểu viện. Từng ngọn cây cọng cỏ, từng ngọn núi từng tảng đá, từng cây cầu từng đình nghỉ đều được phỏng theo bố cục của vườn kiểu Tô Châu, tinh tế khéo léo, thanh tú tao nhã. Đây là công trình mà năm ấy hắn dồn hết tâm tư để làm, không quản khổ cực gian khó, tất cả chỉ vì thứ này.
 
Hắn thong thả cất bước, đi qua hòn giả sơn nho nhỏ và hành lang đầy hoa, cuối cùng đẩy một cánh cửa gỗ khắc giả cổ có đề mấy chữ "Tân Hồng Các", thấy sảnh đường rộng mở. Chỉ hiềm giờ không có đèn, nơi này tối om có vẻ hơi đáng sợ, bây giờ ở đây không có đầu bếp cũng không có phục vụ, chỉ có mình hắn.
 
Cố Duy không sợ, nơi này và hắn chẳng khác nào cha con ruột thịt. Mà cũng không đúng lắm, đời này có lẽ hắn chẳng thể có con, ngay cả tiệm ăn nhỏ này hắn cũng không thể giữ nổi. Sau khi đẩy cửa ra, hắn lại đi tới ghế lô phía tay phải, phía bên trái là nhà bếp đang mở cửa. Cố Duy lững thững đi về mé trái theo thói quen, thế rồi đột nhiên trong bóng đêm yên tĩnh u buồn, chẳng hiểu sao hắn lại nghe thấy một âm thanh cực kỳ không hợp cảnh...
 
Nhóp nhép nhóp nhép.
 
Có chuột?
 
Cố Duy: "...?"
 
Trong phòng ăn tiêu chuẩn, sang trọng và chất lượng của Tân Hồng Các có chuột, đây không phải việc nhỏ. Cố Duy bước nhanh rồi đẩy cửa ra, "tách" một cái, đèn được mở sáng trưng. Bàn kim loại lạnh như băng, sáng bóng hiện ra. Các nguyên liệu nấu ăn có thể bảo quản ở nhiệt độ thường đều được đặt trên ấy, phòng bên tay phải là phòng trữ lạnh, bấy giờ đang đóng cửa, góc phòng vẫn còn chất đống mấy cây cải trắng.
 
Nhưng bây giờ, mấy cây cải trắng này đều đang vây quanh một... người?
 
Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi ăn mặc sơ sài, chỉ mặc có một chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt và quần jeans đang rúc trong góc. Ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu vươn ra chẳng khác nào chuột khoét kho thóc, lúc này đang cầm một lá cải trắng, gặm măm măm.

 
Bị ánh đèn chiếu vào, thiếu niên cũng giật bắn mình. Cậu thất kinh ngẩng đầu, vừa liếc đã thấy Cố Duy đứng ở cửa, thế là sợ đến mức lập tức co giò bỏ chạy. Thế nhưng cửa ra duy nhất đã bị chặn, cậu hốt hoảng chạy quanh mấy vòng, cuối cùng đành kéo cửa phòng trữ lạnh vừa to vừa nặng ra rồi chui vào.
 
Cố Duy sợ đến mức đánh rơi cả thuốc lá, nhất thời chẳng biết nên bắt đầu tỏ ra sợ hãi từ đâu.
 
Hắn nên sợ vì Tân Hồng Các có trộm ghé thăm, hay sợ vì trên đời này có người có thể gặm được cải trắng của mình... hay cậu bé nom gầy trơ kia có thể mở được cửa phòng trữ lạnh?
 
Nhưng những điều này để sau hãy bàn. Cố Duy dẫm tắt thuốc lá trên đất rồi đi tới kéo cửa phòng trữ lạnh, có điều hắn mới chỉ vừa mở ra được chút, cửa đã lại bị bên trong kéo trở lại.
 
"Êy, cậu bạn nhỏ, cậu ra ngoài trước đã, trong ấy lạnh lắm." Cố Duy hơi cuống, đứa bé kia ăn mặc phong phanh quá, nhỡ bị lạnh mà làm sao thì hắn lại phải đến công chuyện.
 
Bên trong truyền ra tiếng nức nở của thiếu niên: "Xin lỗi xin lỗi, anh đừng đánh em nhé, tại em đói quá mà, em không định ăn trộm gì cả đâu, xin lỗi mà..."
 
Cố Duy thấy thương quá, hắn lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy có người gặm cải trắng. Đứa trẻ như vầy rất dễ khiến người ta thương cảm.
 
"Tôi không đánh cậu, không sao đâu, cậu ra đây đi." Cố Duy kiên nhẫn dỗ dành.
 
Tiếc là người trong kia đang loạn hết cả lên nên không nghe thấy hắn nói gì, khóc càng dữ hơn: "Xin lỗi, em nghe nói lá cây màu trắng ở ngoài mấy anh không có cần, em chỉ ăn lá bị hỏng thôi, thật đó, anh đừng đánh em."
 
Cố Duy lặp lại: "Tôi biết, không trách gì cậu đâu mà, thật đó."
 
Ông trời ơi, tim Cố Duy sắp bị đâm nát đến nơi rồi. Đây là con cái là ai? Ai đã hành hạ đứa nhỏ này thế?
 
Em nhỏ trốn trong kho trữ đông đang lạnh run, nức nở khóc hồi lâu. Cố Duy ngồi xổm bên ngoài vừa đợi vừa lo lắng dỗ dành, cuối cùng nghĩ ra một cách.

 
"Em còn đói không? Ăn mấy cái đồ trắng trắng đó không đủ no đâu. Em ra đây đi, anh nấu cơm cho em ăn."
 
Âm thanh bên trong đột ngột im bặt. Cố Duy đang nghĩ không phải là bị lạnh quá nên ngất rồi đấy chứ thì thấy cửa hé ra một khoảnh nhỏ, thế rồi một đôi mắt đen láy mong chờ được ăn no tha thiết nhìn hắn.
 
"Thật ạ?"
 
Cố Duy run rẩy ôm ngực như thể muốn móc luôn cả tim ra ngoài: "Thật mà, cục cưng."
 
Ối giồi ôi thứ yêu nghiệt gì đây! Đừng nói là cơm, mạng anh cũng cho em luôn!
 
Cửa lại mở to hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của thiếu niên lộ ra hơn nửa, trên má còn vương nước mắt long lanh: "Có... có thịt không... Không không, không có cũng không sao ạ, em không kén ăn."
 
Cố Duy: "Có có có, thịt gà thịt vịt thịt cá thịt dê thịt bò thịt lợn, em muốn ăn gì là có đó."
 
Cuối cùng thiếu niên cũng bị đủ loại thịt thà dụ bước ra ngoài. Cậu tựa vào cửa, ngón chân rụt rè vẽ vòng trên mặt đất. Lúc này Cố Duy mới phát hiện ra đứa bé này thậm chí còn không đi giày, đôi chân trần trắng nõn của cậu đang dẫm lên sàn nhà buốt như băng.
 
Chân mày Cố Duy cau lại. Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ mu bàn chân cậu. Lạnh như đá cục vậy, lạnh đến mức đông cứng luôn.
 
Vì thế Cố Duy quyết đóng vai một tên du thủ du thực không biết xấu hổ mà xoa xoa tay, sau đó ôm thiếu niên trông có vẻ gầy gò nọ lên.
 
Dù hai người cách nhau một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm khi tiếp xúc thân thể. Mềm mềm, cũng coi như có tí thịt, thoạt trông không có vẻ là suy dinh dưỡng lắm. Cố Duy khẽ thở dài, rất chi thương hại. Sợ là đứa bé này không cha không mẹ... có khi là bị ai đó ngược đãi không chịu nổi nữa nên bỏ nhà ra đi. Xem đi, bé ngoan như vậy, xinh xắn như vậy, người nào ác độc đến nỗi có thể đang tâm ngược đãi cơ chứ! Cố Duy càng nghĩ càng hăng, thậm chí đã vẽ ra cảnh cha mẹ ly dị, mẹ kế hung ác, em trai em gái ngang ngược kiêu ngạo rồi gán cho đó là tình huống gia đình của thiếu niên.
 

Tại một cái động ở Bắc Sơn xa xa, một con hổ hình dáng kỳ lạ, răng ngoạm con dê chợt hắt hơi một cái. Nó vừa hắt xì, hơn nửa ngọn núi chim bay cá nhảy, nhao nhao chạy trốn, chỉ sợ tối nó đói tỉnh lại ra ngoài săn mồi thì toi mạng.
 
Một con vật mình như sư tử nhưng lại có hai sừng trên đầu ngồi cạnh nó, lười biếng đưa móng vuốt cào cào mặt đất. Con Thao Thiết kia gãi gãi mũi rồi đẩy nó: "Con trai ra ngoài mấy ngày rồi, không biết có bị đói không nữa."
 
Tỳ Hưu lắc đầu: "Sao ngốc vậy, anh toàn lo lắng thừa thãi thôi. Dưới núi đầy người, người không ăn được chắc?"
 
Thao Thiết hậm hực nằm xuống, thầm nghĩ: Con trai em sinh mà em còn không rõ, nó như thế đừng bảo là ăn hiếp người khác, bảo làm mồi cho đứa khác còn dễ tin hơn.
 
Chẳng ai hiểu con bằng cha.
 
Sau khi xuống núi, thú nhỏ lai giữa Tỳ Hưu và Thao Thiết chưa từng được một ngày no bụng. Lúc này cậu đang ngồi trên ghế nhà bếp, lệ nóng dâng đầy hai mắt, cúi đầu ngấu nghiến nuốt ăn.
 
Cố Duy tốt bụng định nấu cho cậu một bữa to, thậm chí hắn còn muốn nấu đủ tám món chính mang hương vị ẩm thực đất nước từ trong ra ngoài. Thế nhưng lúc thấy ánh mắt nóng bỏng của cậu khi nhìn chằm chằm thịt lợn, Cố Duy lại sợ cậu bé sẽ đói đến phát điên, do vậy bèn nấu trước một tô mì với nấm hương tươi, thịt thái thơm ngon, gân lóc riêng, rau xanh và nước dùng trong veo, ngon đến mức suýt nữa cậu nuốt luôn cả bát.
 
"Em tên là gì?" Cố Duy mặc tạp dề, kéo một cái ghế ngồi đối diện nhìn cậu ăn.
 
Mấy tiếng nữa mới tới hừng đông, bóng tối vẫn bao trùm mọi vật, từ phòng bếp của Tân Hồng Các lại phát ra ánh sáng ấm áp và mùi thơm nức mũi. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là làn khói nóng đang bốc lên.
 
"Em tên Đào Tu, nhũ danh là Bắc Sơn ạ." Bắc Sơn lúng búng nói, may mà Cố Duy vẫn nghe rõ. Hai má người đối diện căng phồng, vùi cả nửa mặt vào bát xì xụp ăn mì. Dù rằng tướng ăn này không thể nói là ưu nhã, song lại đáng yêu ngoài sức tưởng tượng. Quả nhiên giá trị sắc đẹp sẽ quyết định tất cả nhỉ?
 
"Bắc Sơn... Được rồi Bắc Sơn, đừng húp nước nữa." Cố Duy đè cái bát không xuống, hỏi tượng trưng một câu: "No chưa?"
 
Không ngờ Bắc Sơn đối diện lại thành khẩn lắc đầu: "Chưa ạ."
 
Cố Duy bắt đầu nghiêm khắc bảo: "Em đói quá mà, nhưng không thể ăn quá nhiều một lúc như vậy được."
 
Bắc Sơn ngoan ngoãn vâng lời nhưng vẫn không chịu buông bát ra. Cậu khua đũa trong bát, nhanh tay kẹp một miếng thịt nhỏ xíu còn sót nhét vào miệng, híp mắt nhai nhóp nhép.
 

Tâm hồn già cả của Cố Duy lại bị công kích nặng nề. Hắn run rẩy chống bàn đứng lên, tiếp tục nấu mì.
 
Hơn nửa tiếng sau, Bắc Sơn gần như không ngồi được trên ghế nữa. Cậu hơi ngửa người ra sau để lấy thêm không gian cho cái bụng căng tròn, sung sướng thả lỏng toàn thân, thích chí y hệt loài mèo khi liếm móng vuốt.
 
Mà Cố Duy, sau khi cân nhắc lượng cơm của một người đàn ông hai mươi sáu tuổi như mình có thể ăn được, cảm thấy hình như mình đã tìm ra lý do Tiểu Bắc Sơn bị đuổi khỏi nhà... một thiếu niên mười bảy tuổi có sức ăn bằng tận ba người, hay tại không nuôi nổi nhỉ?
 
Dạ dày Bắc Sơn tiêu hoá rất nhanh. Cậu chẳng nghĩ gì nhiều mà ngáp một cái thật to, cơn buồn ngủ lại kéo đến rồi. Thú nhỏ chưa nếm mùi người, tư duy vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp, do vậy cậu hướng về phía hắn bảo rằng: "Em mệt quá à, buồn ngủ."
 
Nói xong cậu lại thấy mình chưa lễ phép nên lại bổ sung: "Xin hỏi em có thể ngủ trong phòng anh không ạ?"
 
Cố Duy: Cầu còn không được, vô cùng vinh hạnh!
 
Hắn thích thiếu niên xinh đẹp này chết đi được. Tuy thế, dù Cố Duy không phải quân tử nhưng cũng chẳng phải loại lưu manh thấy người vừa mắt là quăng luôn lên giường, do vậy hắn đáp: "Tất nhiên là được, có nhiều phòng lắm..."
 
Cố Duy cầm giẻ rửa bát, sững người há mồm.
 
Thằng bé này, vừa nghe hắn bảo "Tất nhiên là được" là trượt khỏi ghế, rúc vào góc nhà ngủ luôn.
 
Đã ngủ trong hang đá mấy trăm năm, sau khi xuống núi Bắc Sơn hồn nhiên ngủ vòm cầu như người vô gia cư chẳng thấy có gì không đúng, lúc này cậu co người thành một cục bé xinh, nhanh chóng ngủ say.
 
Cố Duy rất muốn ra ngoài ngồi khóc.
 
Cuộc đời này bị làm sao thế!
 
Hắn lau khô nước trên tay rồi ôm cậu lên. Sau khi tắt đèn bếp, hắn về sân sau rồi sắp xếp ổn thoả một phòng khách cho Bắc Sơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận