Bắc sơn có thao thiết

Cố Duy chưa kịp load xong vụ xưng hô này thì đã thấy một người phụ nữ thướt tha yểu điệu đi tới sau người đàn ông vạm vỡ nọ. Người đó có dáng người mềm mại, ánh mắt sáng rỡ, đưa tay nhấc chân đều có vẻ phong tình vạn chủng. Cô đảo đôi mắt đẹp, cất giọng ngọt ngào: "Nghe nói cậu là tên đàn ông bội bạc, Trần Thế Mỹ?"
 
Cố Duy bất ngờ gặp phụ huynh nên không chuẩn bị kịp, chưa phản ứng được mà nói chuyện, thế là người phụ nữ đi về phía trước, dù ánh mắt rất xinh đẹp nhưng giọng điệu vô cùng bất thiện: "Lừa dối con trai ta, dối gạt nó?"
 
Cố Duy chậm chạp hít sâu một hơi, miễn cưỡng chống chọi với tình hình hiện tại. Nhưng hắn vừa mở miệng, người phụ nữ lại chợt đứng thẳng, ngoắc tay: "Ông xã, đập nó!"
 
"Ấy ấy ấy, chờ chút đã ạ!"
 
Bảo vệ bên cạnh lao tới trong chớp mắt, Bắc Sơn cũng vung tay vèo vèo. Cửa Tân Hồng Các bị phá hỏng, người ngã ngựa đổ, nháo nhào một lúc lâu. Sau khi giải quyết hiểu lầm xong khách quý bèn vào nhà ngồi, trên bàn trà còn bày nấm cay và một nồi canh mực khiến người nhìn thèm nhỏ dãi. Bắc Sơn chóp chép ăn ngon lành.
 
Đúng là có ba mẹ làm chỗ dựa là khác hẳn.
 
Mẹ Bắc Sơn cực kỳ có khí chất nữ vương. Bà ngồi thẳng lưng, hai chân bắt tréo, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Duy, cười một tiếng: "Chết no?" Bà nhìn ông chồng đang thèm nhỏ dãi thức ăn của con trai bên cạnh: "Cậu xem, anh ấy phàm ăn mấy trăm năm rồi, có giống sẽ chết no không?"
 
Dù bà không nói thẳng nhưng trên mặt đã viết rõ một câu: Loài người ngu xuẩn.
 
Cố Duy: "Không, không giống ạ."
 
Con sai rồi, cũng không dám... bỏ đói con trai ngài nữa đâu.
 
Lúc lâu sau Cố Duy mới hoàn toàn tỉnh lại sau cuộc gặp gỡ hú hồn kia. Hắn có dịp phát huy tài năng điều hành của mình, gọi quản lý của Tân Hồng Các đến, nhỏ giọng dặn dò: "Đi bắt con dê đầu đàn qua, nướng cả con... không, nướng hai con đi."
 
Ai mà biết ba vợ hắn có thể ăn bao nhiêu?
 
Chốc lát sau, mùi thịt quay thơm ngon béo ngậy kéo tới, vừa khéo hoá giải được bầu không khí căng thẳng trong phòng. Nhân viên mang dê đã xử lý và cả than vào, để họ vừa nướng vừa ăn. Cố Duy rất chủ động, ân cần xát gia vị, khống chế lửa nướng thịt.
 
Khi ở trong núi, Thao Thiết đều ăn tươi nuốt sống, dù có thịt chín thì cũng chẳng dễ gì được ăn no, bây giờ lại có hai con dê trước mắt, hai mắt tức thì sáng bừng cả lên. Thế nhưng ba Bắc Sơn vẫn rất có quy tắc, đem đùi dê thơm ngon nhất cho bà xã, má Tỳ Hưu ưu nhã cắn thử một miếng: "Không tệ đâu, ăn đi."
 
Lúc này ba Thao Thiết mới thoải mái càn quét.
 
Cố Duy kính nể nhìn mẹ vợ, cảm thấy đây đúng là chủ nhân cả đời mà Thao Thiết may mắn có được.
 
Nhìn lại cạnh mình, Bắc Sơn đang líu lo: "Duy Duy, đùi dê, Duy Duy, đùi dê..."
 
Cố Duy ngửa mặt lên trời thở dài, yên lặng cắt đùi dê xuống cho Thao Thiết nhỏ nhà mình ăn.
 
Ăn uống no đủ xong, bầu không khí trở nên hòa hợp đến lạ. Thao Thiết cha thoạt nhìn hung dữ, thế nhưng thật ra tương đối hàm hậu. Cố Duy thấy Bắc Sơn đúng là được thừa hưởng sắc đẹp từ Tỳ Hưu, trái tim từ Thao Thiết. Muốn dụ được vỡ vậy phải dụ được dạ dày của vợ, muốn lấy lòng ba chồng, cũng phải lấy lòng dạ dày ba chồng trước. Cố Duy cảm thấy may mắn xiết bao khi mình là một đầu bếp.
 
Trở lại chung cư trong thành phố, Bắc Sơn tội nghiệp biến lại nguyên hình cho ba mẹ coi: "Con cưa sừng cho Duy Duy rồi."
 
Cố Duy nghĩ một khắc sau mình sẽ bị Thao Thiết nổi trận lôi đình nhào lên cắn chết, thế nhưng má Tỳ Hưu chỉ sờ sờ chỗ lõm trên đầu cậu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
 
Dù sao cũng chỉ là một cái sừng thôi, đổi lại được một người có thể chăm sóc con trai ngốc cả đời, như vậy cũng được.
 
Nhưng Cố Duy cảm thấy mình vẫn cần phải nói mấy câu, do vậy cam đoan rằng: "Ngài yên tâm, chỉ cần ngài đồng ý giao Bắc Sơn cho con, con sẽ đối xử tốt với em ấy hết sức mình."
 
Tỳ Hưu thản nhiên nói: "Ta tin cậu."
 
Nuôi được nhóc ngốc nhà mình mập thành thế kia, chắc chắn là người tốt.
 
Vì kích động nên giọng Cố Duy hơi bất ổn: "Ngài đồng ý để cho tụi con bên nhau đúng không ạ?"
 
Nhưng vì là thần thú, nên "ở bên nhau" mà hai vị phụ huynh nghĩ không giống "ở bên nhau" của con người.
 
Tỳ Hưu hơi hoang mang: "Ta đồng ý, sao thế, hai đứa vẫn chưa thành à?"
 
Bà lại tỉ mỉ quan sát Cố Duy một lúc: "Đúng thật, thoạt nhìn vẫn chỉ là gà giò."
 

Cố Duy: ...
 
Bắc Sơn đột nhiên ngẩng đầu: "Gà ạ? Gà gì cơ ạ?"
 
Tỳ Hưu kinh ngạc: "Nó ngu như vậy mà cậu vẫn chưa lừa được à?"
 
Cố Duy: ...
 
Cố Duy bắt đầu âm thầm tình toán, Bắc Sơn còn gì chưa được ăn... Chỉ có một món thôi thì chưa đủ hấp dẫn... Nghĩ một lát rồi hắn nảy ra một ý, mấy ngày trước khi đi lái xe về nhà, Bắc Sơn hóng gió qua cửa xe thấy một tiệm lẩu, hương thơm bay mười dặm, nếu không phải Cố Duy tay lanh mắt lẹ, Bắc Sơn đã nhảy khỏi xe rồi.
 
Hắn còn đồng ý với cậu một hai ngày nữa hắn sẽ dẫn cậu đi ăn lẩu.
 
Cố Duy nhếch môi cười.
 
Hai ngày sau, Thao Thiết to và Tỳ Hưu lớn trở về Bắc Sơn. Suy cho cùng thành thị của con người không thích hợp cho hai thần thú thượng cổ sinh sống, thế nhưng điều khiến Cố Duy bội phục đó là: mẹ vợ hắn mới ở hai ngày, công ty của hắn đúng thật là "tiền vô như nước". Như thể được thần giàu phù hộ, các hạng mục đều được ký cực suôn sẻ, ngay cả cổ phiếu Cố gia cũng tăng vọt.
 
Nếu họ đi không đi, có lẽ nhà hắn sẽ thành nhà giàu nhất thế giới cũng nên.
 
Bắc Sơn lưu luyến tiễn ba mẹ, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác thì bị Cố Duy giữ lại.
 
Cố Duy liếm môi: "Cục cưng, muốn ăn lẩu không?"
 
Bắc Sơn vui mừng khôn xiết: "Muốn ạ!"
 
Cố Duy: "Chúng mình làm cho xong chuyện hôm qua rồi anh đưa em đi ăn lẩu, được không? Thịt dê mềm ngọt, đậu hũ cá và viên thả lẩu, dùng tôm tươi làm nhân, lúc em cắn vào nè, nước sẽ tràn khắp khoang miệng, thơm ngon đến mức lưỡi mềm nhũn luôn đó."
 
Lưỡi Bắc Sơn nóng lên, thèm đến mức sắp chảy nước miếng, nhưng sau khi nghĩ lại cậu vẫn bảo: "Hiểu Hiểu cũng có thể nấu cho em ăn..."
 
Sắc mặt Cố Duy lập tức sầm xuống. Sau khi lừa Bắc Sơn xong, Cố Hiểu ngoại trừ bận việc công ty thỉnh thoảng vẫn sẽ tìm chút đồ ngon cho cậu ngon, đúng là cực-kỳ-kì-cục đấy! Cũng vì lí do này mà gần đây Cố Duy rất tích cực bán đứng tin tức về hành tung của anh trai mình, thậm chí còn bán được khá bộn.
 
Cố Duy vặn vẹo cười: "Được thôi, em, gọi, điện, cho, ảnh, hỏi, thử, xem?"
 
Bắc Sơn xoa xoa tay như thể đang quyết tâm gì đó, sau đó cậu nhanh nhẹn hôn hắn một cái: "Lòng em vẫn chỉ có anh thôi đấy."
 
Sau đó chạy đi gọi điện!
 
Em đừng nói chuyện như một tên đàn ông cặn bã bỏ vợ ở nhà như vậy! Lại xem phim linh tinh gì rồi!
 
Cố Duy miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình. Thôi không sao, tỉ lệ thắng của hắn khá lớn, hôm nay anh trai hắn đi hẹn hò, mà tin doanh số bán hàng tốt đã được đưa cho Nguyên Thành rồi.
 
Quả nhiên Bắc Sơn gọi điện chờ đổ chuông hơn mười tiếng mới được, hơn nữa âm thanh ở đầu dây bên kia rất kỳ lạ. Tiếng thở dốc nặng nề, một cao một thấp truyền vào tai Bắc Sơn, không hiểu sao lại khiến cậu thấy khô nóng cả người.
 
Giọng Cố Hiểu mang theo tiếng thở dốc run rẩy, thậm chí còn như có cả tiếng khóc nức nở, yếu ớt nói: "A lô?"
 
Bắc Sơn gãi gãi mũi, lúng túng gọi: "Hiểu Hiểu..."
 
"Hiểu Hiểu?" Là một giọng nói khác, dường như người nói đang cười, mà cũng như không phải. Giọng người này trầm thấp, có thể khiến người ta tưởng tượng ra một người đàn ông cường tráng mạnh khoẻ. Trong nháy mắt, Cố Hiểu chợt kêu lên sợ hãi, đầu dây bên đó ồn ào hẳn, dường như đã hoàn toàn quên đang có điện thoại nhận điện ở đầu giường. Thực tế thì Cố Hiểu cũng không có cách nào quan tâm nữa. Hai tay anh bám chặt bờ vai cường tráng của Nguyên Thành, ngay cả việc ứng phó lại hắn cũng vô cùng miễn cưỡng.
 
Nguyên Thành nắm hông anh, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa chất vấn anh: "Phân tâm à? Anh làm em có thoải mái không?"
 
Khuôn mặt Cố Hiểu đẫm lệ, anh liều mạng lắc đầu.
 
"Nói, có thoải mái không?!"
 
Cố Hiểu cố gắng lựa chọn từ ngữ, cả người run rẩy: "Ư... á... thoải... hư... thoải mái..."
 
Bắc Sơn ngốc người luôn, cậu như bị điện giật mà buông cả điện thoại: "Duy Duy, họ đang làm gì vậy?"

 
"Là chuyện anh nói với em đó."
 
Bắc Sơn lưỡng lự: "Nhưng cái kia đau lắm mà?"
 
Cố Duy cúp máy, chậm rãi ôm lấy cậu: "Hiểu Hiểu đã bao giờ lừa em chưa? Không phải anh ấy nói rất thoải mái sao? Hơn nữa em làm xong còn được đi ăn lẩu."
 
Bắc Sơn trông ánh mắt hắn lúc lâu, rồi gật đầu đầy mong chờ.
 
_______Kéo rèm_____
 
Đêm ấy, chăn gối đảo điên, rèm trướng thơm ngát.
 
Cuối cùng Cố Duy chỉ làm hai lần vì không nhẫn tâm làm tiếp, bởi người dưới thân hắn lúc này đã khóc đến mức rối tinh rối mù. Lần đầu trải qua chuyện này, Bắc Sơn cảm thấy thoải mái sướng vui năm phần, còn lại mệt đến mức gần như mê man, nhưng tim cậu cũng không đập theo tiết tấu bình thường nữa, người cũng hơi run rẩy, cơ thể cũng trở nên nhạy cảm quá mức.
 
Cố Duy lên sân thượng đứng một chốc mới vào nhà, xả nước ôm cậu đi tắm. Lúc tay Cố Duy mới chạm nhẹ vào da thịt Bắc Sơn, cậu giật mình mở mắt, nhìn hắn với vẻ khẩn cầu.
 
Cố Duy đau lòng vô cùng: "Không sao, không sao, anh tắm rửa cho em, xong rồi đi ngủ."
 
Cả một đêm, Bắc Sơn không an giấc.
 
Dù cậu rất mệt nhưng đại não lại hưng phấn bất thường, các giác quan của cơ thể như thể được phóng đại lên, ngay như việc đắp chăn lên người cũng bị cậu mơ màng nhận lầm thành thân thể Cố Duy, cảnh mơ cảnh thực cứ xen kẽ nhau như thế, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.
 
Nhưng dù là như vậy, hôm sau cậu đã ngoan cường tỉnh lại.
 
Câu đầu tiên cậu nói là: "Duy Duy. Khụ, lẩu... lẩu của em..."
 
Cố Duy: ...
 
Anh thật không hiểu nổi thế giới quan của Thao Thiết các em.
 
Vì vậy hắn nhìn Bắc Sơn với vẻ mặt một lời khó nói hết.
 
Bắc Sơn nóng nảy, liều mạng cãi cọ, mặc kệ cổ họng khô rát: "Anh... anh muốn xù nợ sao!"
 
Cố Duy vội vàng rót một cốc nước rồi cắm ống hút cho cậu: "Không không không, sao anh lại xù nợ được, nhưng phải hai ngày nữa."
 
Bắc Sơn uống nước ừng ực: "Sao lại phải hai ngày nữa! Có phải anh nghĩ hai ngày nữa em sẽ quên mất không!"
 
Trước đây vì không muốn cho cậu ăn đậu phụ, Cố Duy cũng đã dùng chiêu này!
 
Cố Duy: "Tất nhiên là không phải rồi, em nghe lời anh, anh thiếu nợ em tuỳ em xử trí."
 
Bắc Sơn oán hận: "Cũng vì nghe anh nên chỗ đó của em vẫn rất đau nhức."
 
Cố Duy: "Giờ mà ăn lẩu thì em còn đau hơn, thật đấy."
 
"Được rồi," Bắc Sơn nghĩ một lát rồi thoả hiệp: "Vậy ăn gì mà không đau ạ?"
 
Cố Duy lấy bát cháo đặt ở tủ đầu giường qua: "Cháo khoai yến mạch."
 
Bắc Sơn mở to hai mắt nhìn: "Duy Duy anh cho em ăn cháo?! Em đã làm gì sai?"
 
Cố Duy chẳng thể làm gì khác hơn là chống chọi với ánh mắt lên án của Bắc Sơn, yên lặng đút cháo cho cậu.

 
Đút Bắc Sơn một bát cháo to xong Cố Duy về thư phòng. Dù bên ngoài hắn có nhiều bất động sản, thế nhưng Bắc Sơn rất quyến luyến Tân Hồng Các, nhất là các đầu bếp, phụ bếp, vậy là Cố Duy tu sửa lại hậu viện rồi dọn vào ở luôn, dù có hơi nhỏ nhưng rất náo nhiệt.
 
Hắn cầm vài tài liệu đến phòng ngủ, định cùng Bắc Sơn - hôm qua gặp hoạ lớn như vậy chắc chắn không rời giường nổi, người lại đau, chẳng có ai chơi cùng cậu, chắc sẽ khó chịu lắm. Hắn đến làm việc gần cậu còn có thể tiện bưng trò rót nước, mát xa gì đó.
 
Bắc Sơn ăn cháo và uống thuốc xong ngồi nghỉ một lát, sau đó lại cảm thấy buồn ngủ quá trời. Cậu gà gật ngủ, ngủ đến tận chiều thì bị đói tỉnh. Cố Duy thấy cậu tỉnh thì bưng cháo tới, Bắc Sơn vừa thấy lại là cháo thì mặt lại tái mét.
 
Cậu nói: "Em muốn ăn... gì đó có vị cơ... cháo hải sản không được ạ?"
 
Cố Duy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Anh nấu cho em."
 
Nhưng khi hắn trở lại phòng ngủ lần nữa, giường đã trống không!
 
Mặt Cố Duy trắng bệnh, giờ Bắc Sơn đứng còn không vững mà lại chạy đi đâu không biết! Hắn vội vàng chạy ra ngoài tìm, nhưng lật tung cả Tân Hồng Các lên vẫn không thấy Bắc Sơn đâu, mãi sau với có nhân viên lễ tân nói: "Em thấy cậu ấy tập tễnh chạy ra ngoài!"
 
Cuối cùng Cố Duy tìm được Bắc Sơn ở một tiệm lẩu. Cậu đang ngồi trước một cái nồi nhỏ đầy thịt dê thịt bò viên thả lẩu đậu hũ cá, hai mắt sáng rực.
 
Cố Duy phát điên luôn!
 
Bắc Sơn vừa nhác thấy hắn, động tác hơi khựng lại rồi lại điên cuồng nhét thức ăn vào miệng, thậm chí còn không thèm chấm, không quan tâm đồ sống hay chín mà vớt hết lên ăn, như thể đã bị bỏ đói mười ngày vậy, cậu rất sợ Cố Duy sẽ trói cậu mang về nhà.
 
Thực tế, Cố Duy cũng sẽ làm như vậy.
 
Hắn xông tới bắt Bắc Sơn lại, cưỡng chế giằng đũa của cậu ra rồi bắt cậu ra ngoài, phục vụ thấy vậy chạy tới: "Ấy ấy ấy, ngài..."
 
Cố Duy hung dữ trừng mắt với cô, để tiền lại rồi khiêng Bắc Sơn ném vào trong xe. Đợi hắn đi rồi phục vụ mới run run xoay người lại.
 
Bắc Duy nhai điên cuồng thức ăn còn trong miệng, lấy sức "hu hu" giãy giụa một phen. Cố Duy đánh mông cậu, khiến cậu thấy mông đau quá, đau đến mức cậu gào lên khóc, buồn đến mức không thèm cựa quậy nữa.
 
Cố Duy bị chọc tức, về đến nhà hắn vừa đặt cậu lên giường vừa trách móc: "Anh đã bảo mấy ngày nữa sẽ dẫn em đi ăn, em chạy lung tung làm gì? Em thèm lẩu đến thế sao? Nếu không nghe lời nữa, xem anh phạt em thế nào!"
 
Bắc Sơn đáng thương co rúm lại thành một cục, ôm chăn khóc hu hu, thút thít nhận sai: "Xin lỗi, xin lỗi Duy Duy... Em biết lỗi rồi, huhu... Em thèm ăn quá... Xin lỗi, xin lỗi, đừng đánh em mà..."
 
Cố Duy thấy trời đất như rung chuyển, trước mắt biến thành màu đen, chỉ hận không thể tự tát vô tay mình mấy cái; thế nhưng hắn vẫn không chịu yếu thế, vì thế vẫn mạnh miệng nói: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, có phải em nghĩ em khóc là anh không nỡ mắng em không?"
 
Bắc Sơn nghe vậy lập tức nín khóc, rất chi lo lắng, mặt đỏ bừng: "Xin lỗi... em không... hức, em không khóc, hức... Không muốn... hức... đừng đánh em..."
 
Phòng tuyến của Cố Duy hoàn toàn sụp đổ, hắn mau chóng lại gần ôm cậu vào lòng trấn an, mềm mỏng dịu dàng, như thể người làm chuyện xấu chính là hắn...
 
Cố Duy: Không, người sai là mình chứ. Chiều em ấy sinh hư là mình, không cho em ấy ăn hết lẩu cũng là mình, mình còn đánh mông em một cái, thậm chí còn mắng em ấy! Mình khốn nạn quá, chết tiệt quá!
 
Lúc này nhóm người đang nghe trộm ngoài cửa mới thở phào một hơi, rồi ai đi làm việc người ấy.
 
Mãi đến hơn tám giờ tối, ở hậu viện truyền tới một tiếng gào khóc cực kỳ bi thương, cắt ngang cả bầu trời, khiến ai nghe cũng run.
 
Bắc Sơn... đi WC.
 
Cái gì gọi là tê tâm liệt phế, cái gì gọi là đau khổ khôn cùng, cái gì gọi là sống không bằng chết.
 
Thời khắc này, Bắc Sơn cảm nhận sâu sắc ác ý của cái món lẩu kia.
 
Cố Duy ngồi một bên, lo lắng trông chừng, vừa tức lại vừa không nỡ.
 
Bắc Sơn: "Huhuhuhu Duy Duy, em đau sắp chết rồi..."
 
Cố Duy: "Ai bảo em ăn lẩu."
 
Bắc Sơn: "A a a em không dám vận sức, đau quá huhu..."
 
Cố Duy: "Ai bảo em ăn lẩu."
 
Bắc Sơn: "Huhuhuhu đau đau đau đau đau đau đau!!!"
 
Cố Duy: "Ai bảo em ăn lẩu."
 
Bắc Sơn: "Em không ăn lẩu nữa được chưa!"

 
Vì Cố Duy cứ lặp đi lặp lại như thế để nhấn mạnh ấn tượng, vì thế hắn đã thành công khiến Bắc Sơn kết luận nguyên nhân mông đau là vì ăn lẩu chứ không phải vì XXOO, cuối cùng hắn cũng được hưởng cuộc sống hàng đêm sênh ca như ý nguyện.
 
Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao, từ nay về sau quân vương không còn thượng triều buổi tinh mơ nữa rồi.
 
Cố Hiểu lo cho em trai nên phái một nhân viên mai phục ở đối diện chỗ hắn làm việc, ngày ngày theo dõi Cố Duy. Mỗi ngày đi làm lúc mấy giờ, tan tầm buổi trưa có ăn cơm ngon không, mấy lần đi WC hay có cùng nhân viên đùa vui cũng phải chép thành báo cáo để nộp, một tháng trả mấy vạn liền, do đó nhân viên làm việc rất tận tâm tận lực.
 
Vì vậy đương nhiên Cố Hiểu cũng sẽ biết trong mười ngày này, có đến tám ngày Cố Duy trốn việc đi làm việc ác.
 
Tuyệt đối không thể dung túng cho việc làm ác độc này được! Trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tất loạn mất thôi! Phải đắp nặn hình tượng người lãnh đạo ưu tú mới được!
 
Vì thế Cố Hiểu không nhịn được nên gọi tới: "Duy Duy, em bị sao thế! Lúc còn đi học em còn chưa trễ giờ một ngày nào!"
 
Cố Sơn dựa vào đầu giường, vỗ về Bắc Sơn đang nép vào ngực mình ngủ. Hắn lười biếng vuốt ve tấm lưng trần của cậu, rồi lại nắm tay cậu chơi đùa, tay còn lại cầm điện thoại: "Anh vội cái gì, không phải em vẫn chưa làm lỡ chuyện gì à."
 
Cố Hiểu tức giận: "Không lỡ gì là không cần đi làm à? Sao em chẳng tiến bộ gì cả thế!"
 
Cố Duy vuốt ve vành tai Bắc Sơn, bụng đầy ý xấu: "Còn không phải vì em có người ở nhà sao."
 
Cơn giận của Cố Hiểu xông thẳng lên đầu, buột miệng bảo: "Làm gì có ai không có người ở nhà!"
 
...
 
Chờ đã, mình vừa nói gì vậy... ngượng... ngượng quá...
 
Cố Duy vui vẻ: "Không giống, em chỉ cần muốn là được, anh rể thì sao? Không biết Nguyên Thành muốn được trễ làm như em bao nhiêu ngày đâu, em hơi bị có phúc đấy."
 
Cố Hiểu bị một tiếng "anh rể" này khiến mặt đỏ như phát sốt, bùng nổ: "Em còn nói linh tinh nữa thì anh sẽ mách ba!"
 
Dứt lời, Cố Hiểu cúp máy.
 
Cố Duy kiêu ngạo cười, mấy tuổi rồi còn đi mách ba không biết, có giỏi anh cứ đi!
 
Bắc Sơn đang ngủ trong lòng hắn bị đánh thức, đáng thương nức nở hai tiếng: "Không làm nữa, mệt quá..."
 
Cố Duy xoay người áp cậu dưới thân, dụ dỗ: "Ngoan, một lần thôi, mai cho em ăn thịt quay..." 
 
Cùng lúc đó Cố Hiểu đang cầm điện thoại, mặt tê rần, ngực phập phồng kịch liệt. Đột nhiên anh quay lại theo trực giác, lại thấy một đôi mắt sáng rực đang nhòm qua khe cửa.
 
Cố Hiểu: ...
 
Nguyên Thành thấy bị phát hiện cũng không trốn nữa, đẩy cửa đi vào, vô cùng tha thiết: "Anh nghe thấy hết rồi."
 
Cố Hiểu: ...
 
Nghe cái tai anh ấy!
 
Nguyên Thành: "Có phải Cố Duy nói nó muốn là được luôn không?"
 
Cố Hiểu: ...
 
Anh đừng nghe hết vậy chứ!
 
Nguyên Thành: "Anh cũng muốn."
 
Siêu ấm ức.
 
Cố Hiểu: "...."
 
"Muốn cái đầu anh ấy mà muốn!"
 
Nguyên Thành: "Em bảo muốn là muốn 'bật đèn xanh' cho anh à?"
 
Cố Hiểu: "Anh biến đi!"
 
Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận