Đám người Hào Thịnh vào Tân Hồng Các cũng vừa lúc chạm mặt Cố Duy và Bắc Sơn đang đi ra ngoài.
Bắc Sơn đã ăn no được một lúc, giờ lại hơi đói bụng nhưng không thể ăn nhiều cơm, Cố Duy bèn quyết định khen thưởng cậu bằng cách đưa cậu ra ngoài ăn bánh ngọt, tiện thể nghe ngóng xem có tin tức gì không.
Thấy xe đỗ ngoài cổng, Cố Duy lập tức biết khách của Hào Thịnh hôm nay là ai, thảo nào họ phải đặt bàn ăn hoành tráng như vậy.
"Duy Duy, em đi đâu đấy?" Cố Hiểu đứng ở cửa chặn hắn lại.
Cố Duy buồn bực gọi một tiếng "Anh", cũng chẳng trả lời câu hỏi của anh ta. Trong chuyện của Cố Duy và Cố Lập Quân, Cố Hiểu là người bị kẹp ở giữa. Lớn thì bảo anh ta không có bản lĩnh gô cổ thằng em về nhà, nhỏ thì bảo anh ta thiên vị cha chẳng thấy thương em. Cố Lập Quân già cả, Cố Duy mở một nhà hàng nhỏ, Cố Hiểu ra ngoài làm việc, về nhà thì lúc nào cũng thấy gà bay chó sủa, sống khổ không thể tả.
"Duy Duy, đừng cãi nhau với ba nữa được không vậy?" Mà cũng tha cho thằng anh này đi.
Cố Lập Quân thấy Cố Duy ngày ngày bám rịt nhà bếp nên không vui, bèn bảo hắn tiếp quản công việc của công ty, nhưng Cố Duy năm ấy mới hai mươi tuổi rất nóng tính, lập tức bỏ nhà đi bụi, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng xây nên Tân Hồng Các. Thấy thằng hai làm ăn càng lúc càng lớn, Cố Lập Quân không vui, Cố Duy bôn ba bên ngoài nhiều năm vậy rồi sẽ không muốn về nhà nữa.
Thế là hai bên cứ thi nhau xem ai là vua lì đòn.
Cố Duy vừa bị Cố Lập Quân chơi cho một vố, nếu không phải có Bắc Sơn thì hắn đã nhận thua rồi. Giờ hắn vẫn còn giận đây này, sao có thể ngoan ngoãn về nhà được, do vậy nghiêm mặt không nói câu gì. Bắc Sơn nghe bảo được ăn bánh ga-tô nên cứ đứng ngồi không yên, giậm chân bịch bịch. Bầu không khí nặng nề này khiến cậu bị giày vò sắp điên, không nhịn được mở miệng thúc giục: "Duy Duy, đi ăn bánh ga-tô chứ ạ?"
Lúc này Cố Hiểu mới chú ý đến cậu. Mắt anh ta nháy nháy, vừa muốn nói gì đó đã bị em trai cắt ngang: "Anh, em ấy đói bụng, bọn em đi trước đây. Mọi người cứ từ từ dùng bữa nhé."
Em ấy?
Cố Hiểu thấy thằng em cần phải giải thích gì đó với mình. Cách gọi này khiến anh có cảm giác hơi mờ ám, vừa tuỳ ý vừa thân mật, chắc chắn có nhiều chuyện cần nói.
Nhưng thằng em bốc đồng của Cố Hiểu cũng không muốn nhiều chuyện với anh. Hắn dắt người thân nhi đồng mới chẳng biết từ đâu ra đi thẳng một mạch, không thèm quay đầu.
Cố Hiểu đành chỉ đứng trông bóng hình họ đang càng lúc càng xa, nhìn Bắc Sơn một lúc mới thôi.
Cố Duy bị Cố Hiểu làm cho hơi không vui, cũng không để ý chuyện Tiểu Bắc Sơn học tập anh trai mình, gọi hắn là "Duy Duy". Đến cửa hàng bánh, Cố Duy gọi cho Bắc Sơn bánh ga-tô kem sữa chua hạnh nhân, mình thì ngồi đối diện uống Cappuccino. Cố Duy ngắm Bắc Sơn giơ thìa múc bánh ăn một lúc, tâm trạng mới tốt hơn đôi chút.
Bắc Sơn chưa từng ăn kem bánh và sữa chua, lần này ăn chẳng khác nào đang nằm mơ. Mà dù có mơ cậu cũng chưa từng mơ giấc mộng nào đẹp như vậy. Cậu chén tì tì hết bốn miếng bánh ga-tô nhỏ mà vẫn còn thòm thèm, đưa lưỡi liếm sạch vết kem trắng dính trên mép.
"Keng" - Cố Duy đánh rơi thìa rồi.
Bắc Sơn ăn uống no đủ xong ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi hỏi Cố Duy: "Duy Duy, anh ăn gì thế?"
Cố Duy lấy thìa khác múc một thìa rồi đút cho cậu: "Không được gọi anh là Duy Duy."
Cappuccino hơi đắng, Bắc Sơn nhíu mày tỏ ra không thích, cậu cầm thìa nhỏ xúc bánh ăn: "Vậy gọi là gì ạ?"
"Gọi ông xã." Cố Duy bụng đầy ý xấu, đồng thời cầm tay cậu: "Ngoan ngoan, gọi một tiếng, sau này lại mua cho em ăn nữa."
"Vâng ạ, ông xã Duy Duy ơi!" Bắc Sơn đồng ý rất nhanh, gọi vừa to vừa rõ.
Cố Duy che mặt: "Không được gọi là Duy Duy, gọi ông xã thôi."
Không sao, có đồ ăn thì chuyện gì cũng dễ nói. Bắc Sơn hắng giọng, hô một lèo mười mấy tiếng: "Ông xã ông xã ông xã ông xã..."
Mãi đến khi hết hơi cậu mới dừng lại, nháy mắt hỏi hắn: "Được chưa ạ?"
Cố Duy lẳng lặng móc ví ra, mua thêm cho cậu năm cái bánh ga-tô nhỏ khác vị, bỏ hộp mang về.
Trên đường về nhà, Cố Duy cứ phải đề phòng Bắc Sơn miết: "Nghe lời, ngoan nào, về rồi ăn tiếp." Hắn hết chuyền túi từ tay trái qua tay phải, rồi lại đổi lại từ tay phải qua tay trái. Bắc Sơn như một chú cún đuổi theo cục xương, cứ lượn vòng quanh túi suốt. Cố Duy đành vươn tay nắm cổ tay cậu: "Ngoan, ở ngoài này lạnh lắm."
Không ngờ sau khi được hắn nắm tay, Bắc Sơn quả thực đã ngoan ngoãn không lăm le bánh ga-tô nữa. Chẳng biết vì sao cái nắm tay này lại khiến cậu nhớ đến lúc còn ở trên núi, khi được ba Thao Thiết hay má Tỳ Hưu cắn cổ dắt đi chơi. Mỗi lần như vậy cậu đều thu móng vuốt, cuộn đuôi lại, cảm thấy vô cùng an toàn. Mà lúc này cái nắm tay kia của Cố Duy cũng khiến cậu thấy an toàn và dễ chịu y như vậy, làm cho sức hấp dẫn của bánh ga-tô cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Về đến Tân Hồng Các, Cố Duy chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi Bắc Sơn: "Sao em chỉ cần ăn thôi là biết cách nấu luôn vậy?"
Nếu em ấy có tài như thế, sao lại để mình đói bụng đến mức ấy chứ?
Bắc Sơn rất chi đắc ý: "Ba em là Thao Thiết đấy!"
Cố Duy không nhịn được cười: "Vậy má em có phải Kỳ Lân không?"
Vẻ mặt Bắc Sơn rất nghiêm túc: "Anh không được nói mò. Gia phả nhà em ghi chép rõ ràng lắm, má em là Tỳ Hưu, nhưng em cũng có một người chú họ hàng xa là Kỳ Lân."
Cố Duy cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả: "Ừ ừ ừ, cục cưng, chắc em viết tiểu thuyết giỏi lắm ha?"
Bắc Sơn vội vàng biện giải: "Anh không tin em ư, em thề với anh, lừa anh thì em là con cún con!" Nhưng cậu lại chẳng nghĩ ra cách gì để chứng minh, đi qua đi lại một lúc chợt nảy ra một ý, lắc mình một cái biến về nguyên hình.
Cố Duy đang cười lại đột nhiên cảm thấy cằm mình sắp rớt xuống đất. Hắn chấn kinh, buột miệng chửi tục: "Má nó, em biến thành chó thật đấy à?!"
Thú nhỏ trên đất to bằng một con chó Samoyed, ngoại hình cũng hơi giống, lông trắng mềm mượt. Trên đầu cậu có hai cái tai nhỏ như hai cái bánh bao, lưng có một đôi cánh nhỏ, cái đuôi vẫy vẫy lại hơi giống đuôi rồng trong truyền thuyết.
Bắc Sơn chui ra khỏi đống quần áo, đứng thẳng cào cào ống quần Cố Duy. Cậu vẫy cái đuôi rồng như đuôi chó, há miệng rống vài tiếng mới nói chính xác được: "Hổng phải chó, em là con trai của Thao Thiết và Tỳ Hưu!"
Cố Duy sững sờ, rồi lại ngạc nhiên ngồi xổm xuống. Hắn xoa đầu Bắc Sơn, vuốt vuốt lông cậu. Cảm giác mềm mại này thích vô cùng, còn thích hơn vuốt mèo: "Có sách viết Thao Thiết người như con dê, sờ như cừu non vậy, mềm quá."
Bắc Sơn nhe răng: "Hổng phải dê rừng! Em vẫn là con non nên lông mềm vậy thôi, anh thấy đó, lông gà con cũng mềm mà."
Cố Duy tỏ vẻ đã hiểu, lại sờ sờ móng vuốt của cậu. Móng của Bắc Sơn không khác móng mèo là mấy, lông xù, đệm thịt trắng, móng vuốt sắc nhọn bấy giờ đang ngoan ngoãn giấu đi. Hắn lại kéo kéo đôi cánh nhỏ trên lưng cậu: "Ủa, em còn biết bay nữa?"
Bắc Sơn hơi lắp bắp: "Tất... tất nhiên ùi. Trưởng thành là em có thể bay... anh đừng kéo cánh em."
Đen cho Bắc Sơn là Cố Duy đã đọc sách, hắn chọt cậu: "Thế hở, nhưng anh nghe nói Thao Thiết đâu có cánh, cánh của Tỳ Hưu lại không bay được. Em học bay cùng ai?"
Bắc Sơn đưa hai móng nhỏ che đầu, đáng thương nói: "Em còn nhỏ mà..."
Em còn nhỏ, không thể chấp nhận sự thật này đâu, nên anh đừng nói nữa.
Cố Duy bị sự đáng yêu này làm cho chấn thương sọ não luôn. Hắn ôm Bắc Sơn lên, hôn chụt cậu một cái thật kêu, hoàn toàn chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào với việc tiếp nhận nguyên hình của cậu.
Hắn xốc nách Bắc Sơn lên, để cậu nhìn thẳng mình. Bốn chân Bắc Sơn đạp đạp trên không, ý muốn tóm lấy Cố Duy, nhưng chân cậu ngắn ngủn một khúc nên chẳng với tới được. Cố Duy sung sướng áp trán vào trán cậu, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của cậu, cảm thấy mình đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Bắc Sơn hơi thẹn thùng. Cậu duỗi chân đẩy mặt Cố Duy ra nhưng lại bị hắn ôm lấy rồi nhéo nhéo. Cố Duy vùi đầu vào bụng cậu, hết sờ chỗ này lại mó chỗ nọ, thậm chí còn muốn nhấc đuôi cậu lên nhìn. Bắc Sơn tức lắm, lông cậu bị xoa rối tung thành quả bóng lông luôn rồi. Thế nhưng Cố Duy vẫn bày ra vẻ mặt vô tội mà bảo: "Anh chỉ muốn coi xem em là con trai hay con gái."
Bắc Sơn tức giận: "Hoá hình là con trai thì đương nhiên hình thú em cũng là con trai!" Hôm qua chính tay Cố Duy cởi quần áo cho cậu, đương nhiên hắn biết Bắc Sơn là con trai hàng thật giá thật trăm phần trăm.
Bắc Sơn dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, vô cùng kiêu ngạo: "Cha mẹ em nói nè, em cực kỳ ưu tú, mọi ưu điểm của Thao Thiết và Tỳ Hưu em đều có!"
Cố Duy: "Ừm, nết ăn rất được."
Bắc Sơn: "Cha em nói biết ăn là có phúc."
Cố Duy cười run cả người. Bắc Sơn khiến hắn cười đến suýt tắt thở: "Ông trời con của anh ơi, đúng là em không ăn không không thôi nhỉ. Là phúc, là phúc."
Bắc Sơn lay cổ hắn: "Em còn có thể thu tài hút lộc! Má em là Thuỵ thú, có thể thu hút rất nhiều tài lộc, sinh ra châu báu." Cậu tự vỗ ngực: "Mở vận trừ tà, chiêu tài tiến bảo, khử bệnh trấn trạch, hoá Thái Tuế thúc đẩy nhân duyên, mấy cái đó em đều làm được!"
Cực kỳ có lời đó, mau mang em về nhà!
Cố Duy khiêm tốn cười, đưa tay gãi gãi cằm cậu: "Thật sao, Bắc Sơn tìm nhân duyên cho anh xem. Anh cũng hai sáu tuổi rồi, không lấy được nàng dâu nào chắc cả đời lông bông đi đánh người quá."
Ừm... Bắc Sơn cảm thấy hơi khó. Việc này phải làm thế nào cậu cũng không biết. Cậu chỉ nghe người ta nói Tỳ Hưu có thể làm vậy thôi, nhưng mà Duy Duy không lấy vợ thì ai nấu cơm cho ảnh ăn đây. Không cưới được vợ thì lông bông đánh người ta cả đời mất, nghĩ cũng đáng thương.
Thế là Bắc Sơn hơi ngượng ngùng bảo hắn: "Em làm nàng dâu của anh nha, anh đừng đi đánh người khác."
Cố Duy vốn chỉ muốn trêu cậu, nào ngờ lại đùa được cậu nói ra câu ấy. Lúc này trong lòng hắn như có một vườn hoa đang đua nhau khoe sắc, sướng muốn chết luôn: "Thật sao? Em không được đổi ý đâu đấy."
Bắc Sơn thề rất son sắt: "Không đổi ý ạ!"
Cố Duy nghĩ thầm, phí tổn để lừa nàng dâu này về dinh đúng thật là thấp quá.