Bắc sơn có thao thiết

Mọi người nói thêm mấy câu nữa là bàn ăn đã dọn xong, ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình. Vì để thực hiện lời nói dối khi trước với Bắc Sơn, có thể nói Cố Hiểu đã tốn không ít tâm sức. Lúc này trên bàn có khoảng hai mươi bốn món, vô cùng xa xỉ, món nào cũng là món truyền thống hương sắc vẹn toàn, vừa bước vào cửa thôi là đã ngửi thấy mùi thơm như muốn hớp hồn người ta rồi.
 
Nước bọt Bắc Sơn xém chút chảy ròng ròng.
 
Vì là cơm tất niên nên Cố Lập Quân muốn cằn nhằn vài câu theo kiểu cách nhà quan cho có lệ, hơn nữa lần này có Cố Duy đã lâu không về nên thời gian cằn nhằn của ông lại càng dài hơn. Bắc Sơn biết lúc này không thể đụng đũa, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn ăn với ánh mắt đói khát, như thể muốn mọc thêm một đôi tay từ ánh mắt ấy để gắp hết thức ăn vậy. Sự đấu tranh kịch liệt này của cậu thể hiện ra cả ngoài mặt, quả thực khiến người ta trông mà rớt nước mắt.
 
Lần đầu tiên mẹ Cố thấy bộ dạng này của Bắc Sơn, cũng không biết là cậu thèm ăn, đau lòng vô cùng nên gắp cho cậu một con tôm nõn: "Bắc Sơn ăn đi, đừng để ý đến ông ấy."
 
Mẹ Cố vừa mở miệng như thể van nước được xả phanh, Cố Duy và Cố Hiểu đều đưa đũa gắp cho cậu: "Bắc Sơn ăn đi."
 
Cố Lập Quân: "..."
 
Trong nháy mắt, cái đĩa nhỏ trước mặt Bắc Sơn đã thành một ngọn núi con. Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Cố Lập Quân và hỏi: "Chú ơi, con ăn được không ạ?"
 
Trụ cột gia đình lúc này cũng bị đánh cho không còn manh giáp: "Được được được chứ, con ăn nhiều chút."
 
Con hung thú bị kìm nén trong lòng Bắc Sơn cuối cùng cũng sổ lồng.
 
Cái gì gọi là gió cuốn mây tan, cái gì gọi là hổ nuốt sói gặm, cái gì gọi là ba ngày chưa được một bữa cơm no.
 
Chỉ trừ Cố Duy vẫn có thể bình tĩnh lóc thịt cá, bóc vỏ tôm, gắp thức ăn và rót đồ uống cho cậu thì những người còn lại đều ngây người.
 
Cố Duy lại rót ít rượu, cho Bắc Sơn nhấp một chút rồi ngẩng đầu bắt chuyện: "Ba, mẹ, anh, mọi người ăn đi chứ" Không giành ăn cùng Bắc Sơn, mọi người định nhịn đói đêm Giao thừa đấy à?
 
Bấy giờ trên bàn mới vang lên tiếng bát đũa lạch cạch.
 
Ăn cơm tất niên xong mới hơn bảy giờ, bàn ăn đã trở thành một bãi chiến trường, đồ ăn còn thừa đều là đồ trang trí hoặc rau củ tỉa kiểu.
 
Bắc Sơn không có thói quen thức đêm, ăn no xong cậu ngồi sô pha xem TV được một lát thì ngủ, trong lúc đó, ba mẹ lo cho gia đình bắt đầu mở hội bàn tròn thẩm vấn con trai.
 
"Duy Duy, vợ con đã thành niên chưa?" Mẹ Cố là người bắt đầu đầu tiên.
 
"Rồi ạ." Cố Duy vô cùng thản nhiên. Dù gì cũng hơn trăm tuổi có thừa, không trưởng thành thì là gì.
 
"Nhà thằng bé có bao nhiêu người, ba mẹ làm nghề gì?" Ba Cố thì thực tế hơn.
 

Cố Duy: "Nhà có ba người, ở trong núi, ba mẹ làm nông."
 
"À..." Cố Lập Quân cũng không khinh thường hay gì cả, con trai thích là được, người sống trên núi cũng giản dị chất phác mà.
 
"Có ý định kết hôn không?" Mẹ Cố lại hỏi.
 
Cố Duy im lặng hồi lâu mới lắc đầu: "Không ạ."
 
Cố Lập Quân nhíu mày: "Vì sao?"
 
Thoáng chốc, phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh.
 
Cố Hiểu đang định lên tiếng thì chuông điện thoại reo. Anh nhìn qua màn hình di động, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, vừa hài lòng vừa có vẻ bối rối không vui, lại vừa mong chờ, thế là anh ra ngoài bắt máy. Tiếng chuông này đánh thức Bắc Sơn, khiến cậu bất an giật giật người, dang hai tay ra. Cố Duy vội vàng xáp lại cầm tay cậu, cưng nựng mặt cậu một chút, Bắc Sơn mới lại yên lòng ngủ tiếp.
 
Cố Lập Quân giơ ngón trỏ chỉ chỉ Cố Duy, ý bảo hắn tự giải quyết cho tốt đi.
 
Cố Hiểu ra khu vườn phía sau biệt thự, ở đây không bật đèn, giờ tối đen như mực, đối lập hoàn toàn với căn phòng đèn mở sáng chói ban nãy. Điện thoại vẫn kiên nhẫn reo, anh đành bắt máy: "Nguyên Thành à."
 
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp, không phải một giọng nói khiến người nghe say như điếu đổ mà rất trầm ổn, lưu loát, dạt dào xúc cảm.
 
"Năm mới vui vẻ."
 
Cố Hiểu khẽ buông lỏng biểu cảm rối rắm trên mặt: "Năm mới vui vẻ."
 
"Đầu bếp cho em mượn đó, có vừa ý không?"
 
Đầu bếp nhà Cố Duy chỉ có hai người nước ngoài, cũng không hay lui tới, đồ ăn họ làm cũng chẳng biết có hợp khẩu vị Bắc Sơn không, do vậy Cố Hiểu đành mượn hai đầu bếp của Nguyên Thành sang.
 
"Ừm, cảm ơn anh." Em dâu Cố Hiểu ăn nhanh diệt gọn, no đến mức không ngồi thẳng người được kìa.
 
Nguyên Thành: "Mấy đồ khác ở nhà anh em thích thì cũng có thể mượn. Gậy xoa bóp bằng thịt, vừa to vừa dài, làm một lèo không ngừng nghỉ..."
 
Cố Hiểu: ...
 
Cố Hiểu cúp điện thoại.
 

Anh đứng ngoài một lát, lại sờ sờ mặt mình. Còn hơi nóng. Anh đứng thêm chốc nữa rồi lại sờ, ừm hình như lại lạnh rồi, thế mà lúc Cố Hiểu xoay người định đi, chuông điện thoại lại reo vang.
 
Anh hơi chần chờ nhưng vẫn xem, là tin nhắn của Nguyên Thành: "Năm mới này em có nguyện vọng gì, anh giúp em thực hiện được không?"
 
Một lúc lâu sau Cố Hiểu vẫn không trả lời, Nguyên Thành bèn nhắn tiếp: "Lấy hạng mục Thành Tây kia mừng tuổi em nhé, có thích không?"
 
Hạng mục Thành Tây? Cố Hiểu nghĩ một lát mới nhớ ra, hạng mục này Nhân Hợp có ý muốn đấu thầu, mà so về lực với các công ty khác thì Nhân Hợp ưu thế hơn hẳn, do vậy Cố Hiểu hôm ấy xem qua tài liệu rồi buông tay luôn. Anh không muốn tự dưng mình lại chịu ơn Nguyên Thành một món quà lớn như thế, do vậy vờ như đùa giỡn: "Hạng mục nào cơ? Em quên hết rồi, sợ là đầu óc cũng đến thì lú lẫn mất."
 
Nguyên Thành trả lời rất nhanh: "Nhưng mà, anh thật lòng."
 
Cố Hiểu nắm chặt điện thoại, không nói gì nữa. Bên kia cũng không nhắn gì thêm, lúc lâu sau anh mới quay người rời khỏi.
 
Trong phòng khách, Bắc Sơn đã nằm trong lòng Cố Duy mà ngủ. Kim đồng hồ chỉ qua mười một giờ, dì giúp việc ở lại mừng năm mới bưng bột mì và nhân bánh ra, mọi người cùng nhau làm bánh chẻo. Bắc Sơn ngửi thấy mùi thịt là vùng dậy, ra sức tìm kiếm chung quanh. Cố Duy nhìn thằng bé nhà mình vừa ăn no như thế rồi giờ còn muốn ăn tiếp, thật sự sẽ không chết no chứ?
 
"Em còn bụng để ăn không vậy?"
 
Bắc Sơn "hự hự" mấy tiếng: "Giờ em ra ngoài chạy bộ!"
 
Cố Duy: "... Đừng mơ, lát nữa bánh chẻo nấu xong chỉ cho em ăn năm cái."
 
Bắc Sơn khóc huhu: "Hiểu Hiểu, Duy Duy không cho em ăn bánh chẻo..."
 
Cố Duy thầm nghĩ một điều nhịn, chín điều lành, thế nhưng sau khi nghe cậu nói vậy thì mặt hơi sầm xuống: "Hiểu... Hiểu?"
 
Chắc chắn anh trai hắn thông đồng với vợ hắn sau lưng hắn! Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì nữa!
 
Cố Hiểu: "Khụ, Bắc Sơn nghe lời Duy Duy đi."
 
Bắc Sơn rầu rĩ cụp mắt, ngồi sang một bên.
 
Mẹ Cố hơi đau lòng, nhưng buổi tối ăn nhiều lại không tốt cho tiêu hoá nên bà chỉ gọi: "Bắc Sơn, cùng làm vằn thắn đi con."
 
Cố Duy lạnh lùng: "Đừng, con sợ em ấy sẽ ăn vụng."

 
Bắc Sơn khóc lóc: "Em không mà!"
 
Dù Bắc Sơn thích ăn nhưng đối với việc nấu nướng, cậu vừa dốt vừa chẳng có tí hứng thú nào, do vậy trừ việc bóc vỏ vài con tôm ra thì cậu cũng không mó tay làm loạn cái gì. Bánh chẻo gói xong thì bỏ vào nồi nấu, tính toán thời gian hạ nồi, vừa lúc Giao thừa mười hai giờ, pháo hoa bên ngoài nổ tung trên nền trời đêm. Tiếng nổ mạnh từ nơi xa truyền tới, những đốm lửa nhảy múa rơi xuống như sao băng, cả gia đình đoàn tụ cười đùa. Dì giúp việc bưng mâm bánh chẻo lên bàn, hơi nóng phả lên, che đi phần nào khuôn mặt vui mừng hân hoan, điện thoại di động bị vứt một bên reo chuông liên tục.
 
Lại một năm mới đến rồi.
 
Cố Duy thật sự chỉ cho Bắc Sơn ăn năm cái bánh chẻo.
 
Bắc Sơn cứ cắn một miếng rồi kêu một tiếng "Ui da", không ngờ cậu cắn ra năm đồng xu lận!
 
Cả nhà bàng hoàng sửng sốt, nhà có năm người nên bỏ năm đồng xu, ai ngờ Bắc Sơn lại được cả năm đồng! Cố Hiểu chẹp miệng: "Chắc chắn Bắc Sơn rất may mắn đó."
 
Cố Duy: "Bắc Sơn nhà chúng ta là phúc tin đó, mở vận trừ tà, chiêu tài tiến bảo, khử bệnh trấn trạch, hoá Thái Tuế thúc đẩy nhân duyên!"
 
Lời thoại của Bắc Sơn bị cướp nên cậu há mồm mà chẳng nói được lời nào, sau chỉ đành phụ hoạ: "Ảnh nói đúng á!"
 
Hai tháng đầu Bắc Sơn tới, việc kinh doanh của Tân Hồng Các phát triển tốt vô cùng luôn!
 
Ba Cố mẹ Cố không nuốt trôi bánh chẻo nữa.
 
Ăn bánh chẻo xong, đêm trừ tịch cũng đã qua. Bắc Sơn buồn ngủ quá rồi nên Cố Duy ôm cậu lên tầng. Tay Bắc Sơn lúc này vẫn đang siết chặt năm đồng tiền xu kia, mẹ Cố đã rửa sạch sẽ cho cậu.
 
Lúc Cố Duy lên cầu thang, Bắc Sơn lén đưa cho hắn: "Cho anh một cái, để kéo may mắn..."
 
Cố Duy đưa tay nhận lấy, rồi lại ôm cậu chặt hơn: "Cảm ơn em, cục cưng."
 
Đi thêm một đoạn cầu thang nữa, Bắc Sơn lại cho hắn một xu nữa: "Cho anh thêm ít may mắn nữa."
 
Cố Duy dở khóc dở cười: "Được rồi, chắc chắn sang năm anh sẽ may mắn lắm đây."
 
Mãi đến khi vào phòng ngủ và được Cố Duy đặt lên giường, Bắc Sơn đã suýt thiếp đi những vẫn gắng không lăn ra ngủ, cố gắng đưa nốt xu trong tay cho Cố Duy: "Cho anh, cho anh này, vận may của em cho anh hết."
 
Lồng ngực Cố Duy nóng rực, hắn ngồi bên giường nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng thơm một cái.
 
Bắc Sơn thật sự buồn ngủ quá rồi, nhưng vẫn phải nói cho hết: "Em... em không cần tiền xu... tự em... tự em sẽ..."
 
Cố Duy nói thay cậu: "Mở vận trừ tà, chiêu tài tiến bảo, khử bệnh trấn trạch, hoá Thái Tuế thúc đẩy nhân duyên."
 
Em đã cho anh điều quý giá nhất rồi.
 

Vốn tưởng sau đó  có thể yên tâm ngủ nhưng dù hai mắt đã díp thành đường kẻ, Bắc Sơn vẫn cố trụ: "Kết hôn là cái gì ạ, sao anh không kết hôn với em?"
 
Vẻ mặt Cố Duy hơi buồn, hắn bóp bóp khuôn mặt tức giận của cậu: "Kết hôn tức là sẽ ở bên nhau cả đời. Anh không thể kết hôn với em, vì một đời của em rất dài, rất dài, không giống như anh."
 
Bắc Sơn nghe xong, hơi tỉnh táo lại. Cậu bảo: "Giống mà."
 
Tâm trạng Cố Duy phức tạp quá đỗi, hắn vuốt ve mái tóc Bắc Sơn: "Em ngủ đi."
 
Anh có thể yêu em cả đời, thế nhưng em có thể dùng cả đời của mình để yêu anh không? 
 
Chúng ta không thể ở bên nhau được.
 
Cuối cùng Bắc Sơn không chống lại được cơn buồn ngủ.
 
Cố Duy chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, cũng không biết được ai mang lên giường từ lúc nào. Mãi đến khi tảng sáng, cảm thấy có gì đó đang ép trên người mình khiến cho không thở nổi, Cố Duy mới giãy giụa tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy máu, sợ đến mức giật bắn mình.
 
"Chuyện gì xảy ra vậy?!"
 
Bắc Sơn nằm úp sấp trên người hắn, đưa tay lau máu trên mặt. Cậu đưa cho hắn một hạt châu nho nhỏ: "Quà mừng năm mới! Anh ăn nó xong là có thể sống rất, rất nhiều năm."
 
Trong đầu Cố Duy hiện lên nào là "Nội đan", nào là "Yêu tu", vô số các loại tà yêu này nọ, hắn hoảng hốt: "Đây là cái gì thế?"
 
"Sừng của em." Bắc Sơn cúi đầu cho hắn xem. Cố Duy nhìn xong mới nhận ra, bên trái đầu cậu có một chỗ gồ lên dưới tóc, bên phải lại chỉ còn một cái hố cạn, chính là chỗ đang chảy máu ròng ròng.
 
Trái tim Cố Duy như thể bị xé rách, đau đến mức trước mắt hắn biến thành màu đen.
 
"Tặng anh đó."
 
Cố Duy cầm viên châu nho nhỏ kia, vành mắt ướt át, vừa muốn đưa đến bên môi đã bị Bắc Sơn cản lại.
 
Băc Sơn: "Anh cầm quà mừng năm mới của em thì cũng phải có quà đáp lễ chứ? Nếu không có, em hổng cho anh nữa."
 
Cố Duy dịu dàng cười: "Được, em muốn điều gì?"
 
Mắt Bắc Sơn loé sáng: "Em muốn cam kết."
 
Sự dịu dàng trong mắt Cố Duy càng lúc càng nồng đậm: "Anh đồng ý, anh sẽ dùng toàn bộ thọ mệnh của mình để yêu em."
 
Bắc Sơn lắc đầu: "Hổng phải, anh phải đồng ý với em sau này sẽ cho em ăn no, không được bỏ đói em."
 
Cố Duy: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận