Tên Vưu Ngư, mẹ nói là bởi vì bộ dạng giống như mì bị hỏng, cho nên mới đặt là Vưu Ngư. Người tình của tôi cũng chính là ba lại nói, sở dĩ tôi tên Vưu Ngư, là vì một chuyện.
Là lúc tôi chào đời ở Mỹ. Ngày đó, trời mưa to, tôi khóc oe oe chào đời, liền được chị y tá chuyển vào phòng trẻ con, cẩn thận chăm sóc.
Mẹ chưa được nhìn thấy tôi nên ngày thứ ba sau khi tôi chào đời liền từ trên giường ngồi dậy, tựa vào bên cửa sổ thủy tinh của phòng trẻ con mà nhìn tôi. Đáng tiếc, không biết là do mắt mẹ bị lé, hay là bị lác mà tôi lại thấy mẹ thâm tình, nước mắt nước mùi tèm lem nhìn cô bạn bên cạnh.
Còn nhìn rất chăm chú, vẻ mặt cũng rất phong phú, cuối cùng lại ôm lấy Người tình, nũng nịu nói: "Ông xã, con chúng ta thật hiếu động, chân nó cứ đá lung tung kìa."
Rõ ràng là đang nằm im lặng chảy nước miếng, làm gì có động đậy nào đâu?
Người tình ngẩn người, cũng đưa mắt nhìn qua, tôi cũng trừng đôi mắt vô tội nhìn ông, ông nhất thời mặt đổ đầy hắc tuyến, vỗ vỗ bả vai mẹ, ôn tồn hỏi: "Vừa rồi em nhìn đứa nào vậy?"
"Chính là đứa thứ ba bên tay trái."
Lại chỉ vào chỗ bạn gái bên cạnh kia. Hóa ra không phải mắt lé, cũng không phải mắt lác. Từ đầu tới đuôi, đều là dùng vẻ mặt phong phú cùng tâm tình vui sướng nhìn con người khác. Nghĩ đến đây, tôi liền òa khóc, bắt đầu lăn lộn.
Người tình u ám trầm giọng nói: "Thiển Thiển, nhìn tên con đi có được không?"
Cô bạn bên cạnh kia tên là Cổ Ngư. Còn tên tôi là Vưu XX. Sau đó, có thể nghĩ, mẹ vì lần tế điện ngoài ý muốn này mà đặt tên tôi là Vưu Ngư, ban đầu Người tình của tôi cũng thấy không sao, mãi đến sau này, về nhà, lúc mua đồ ăn, dì nào đó cứ thích la, "Đến cân vưu ngư (cá mực)."
Hình như có mười tám cân, mà thế nào lại là tới mười tám cân cá mực (vưu ngư) chứ?
Mẹ rất thích Người tình, tối nào cũng ngủ cùng Người tình, sau đó bổ nhào lên người Người tình, cọ tới cọ lụi, còn cười hì hì nói: "Anh iu, chúng ta làm đi."
Sau đó Người tình sẽ vừa cởi quần áo, vừa bình tĩnh nói: "Nên suy nghĩ tìm bác sĩ, làm cho em lại mất trí nhớ, sắp bị em ép đến khô rồi." Sau đó Người tình vồ đến, hai người lại loạn cả lên...
Rốt cuộc tôi cũng ba tuổi, có thể leo lên giường. Việc mỗi ngày tôi làm chính là trèo lên giường Người tình, ngủ cùng ông. Người tình rất yêu tôi nên chưa bao giờ cự tuyệt. Chỉ có mẹ là rất nhỏ mọn, lần nào cũng phải tìm cách đuổi xuống, cho về cái giường gỗ nhỏ của tôi mà ngủ. Thực mất hứng, vậy là tôi lại khóc, mẹ sợ nhất là tôi khóc, khóc, Người tình sẽ ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ đầu, bế tôi cùng ngủ, không để ý đến mẹ nữa. Mỗi lần mẹ đều lầm bầm, "Sớm biết thế đã không sinh, sinh ra là cướp ngay đàn ông của mình, vòng tay của mình, # ¥¥%..." Mẹ lầm bầm gì đó, tôi cũng nghe một chút rồi ngủ luôn.
Thật ra, tôi biết Người tình rất thương mẹ. Mẹ rất thích ăn, ăn đủ thứ, mặc dù có đầu bếp tay nghề cao, nhưng cho tới bây giờ đều là Người tình cầm chảo, Người tình bận rộn nhiều việc, ông muốn xây một khách sạn lớn, nên bắt đầu tham gia tiệc tùng. Nhưng mà vẫn là do Người tình trông tôi. Mẹ từng đề nghị, để bảo mẫu lo, nhưng Người tình không đồng ý. Kỳ thật, mẹ hoàn toàn có thể từ chức ở nhà, làm tròn chức năng của một người vợ, tiện thể trông tôi. Đáng tiếc mẹ mặc kệ, nói thích động vật sáu vú hơn là thích sinh vật biển. Không hiểu cái này với từ chức về nhà làm tròn trách nhiệm người vợ có cái quan hệ gì.
Mẹ nói thế nào cũng không giống phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống đàn ông, làm chuyện gì cũng muốn làm đến cùng, có ngày rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà chỉ vào nói: "Vưu Ngư, đừng có lần nào cũng đi vệ sinh cũng phải bắt người khác chùi đít."
Nhẹ giọng "há" một tiếng. Mẹ hỏi lại, "Vậy biết về sau làm thế nào chưa?"
Tôi gật gật đầu, có chút yếu ớt nói: "Về sau vệ sinh, bảo chùi đít."
"..." Mẹ nước mắt đầy mặt, ngã vào trong lòng Người tình khóc rất thê thảm, nói: "Anh iu, sao Vưu Ngư lại kế thừa cái suy nghĩ kiểu ông nói gà bà nói vịt vậy chứ?"
Người tình vỗ vai mẹ, "Tốt mà, bình thường đều là cho chùi đít, hiện tại thêm người giúp đỡ." Người tình lại nháy mắt với tôi, tôi nháy lại, tôi rất thích Người tình, là người tốt nhất trong đám tóc ngắn tôi từng gặp.
Còn nhớ một ngày nào đó, mẹ dậy rất sớm, kéo tôi khỏi giường, lải nhải nói: "Vưu Ngư, biết hôm nay là ngày mấy không?"
Lắc đầu.
"Hôm nay là Thất Tịch, lễ tình nhân and sinh nhật Người tình, cho nên chúng ta cần phải thể hiện một chút đúng không?"
Mờ mịt quá đi, cái gì mà là lễ tình nhân? Nhưng mà tôi biết, hôm nay là sinh nhật Người tình nên cũng hưng phấn hẳn, cười khanh khách.
Mẹ trước tiên là dẫn tôi đến một cửa hàng lớn, chọn rất nhiều kiểu quần áo cho Người tình, mẹ hình như không phải là khách quen nên người bán hàng cứ hỏi mẹ dáng người cụ thể của Người tình, mẹ ấp úng nói không nên lời, đơn giản chỉ vào manơcanh đặt ở trước cửa nói: "Thế này."
Người bán hàng mới cười: "Chồng chị dáng người đẹp quá."
Tôi hỏi mẹ, "Vì sao lại không mô tả được dáng người của Người tình chứ?"
Mẹ ấp a ấp úng, "Thì vì mẹ chỉ nhìn, hoặc là sờ, chứ đã bao giờ đo đâu."
Tôi cảm thấy lời này rất có đạo lý, cũng không biết số đo của Người tình là bao nhiêu. Mẹ mua quà xong cho Người tình rồi mà vẫn còn chưa chịu đi, mà quẹo đến một chỗ khác, là khu vực chuyên bán quần áo mà mẹ mặc. Mẹ lại bảo tôi ngồi ở trong tiệm, còn mình thì đi vào phòng thử chọn đồ. Trong số đó mẹ chọn một cái áo bành tô nilon màu vàng sữa, cứ ngắm nghía thật lâu, cuối cùng vẫn không lấy, tôi hỏi mẹ vì sao, nhìn mẹ rất thích cái áo ni lông đó, mẹ chỉ cười cười, "Đắt quá."
Đi rồi lại dừng ở rất nhiều tiệm khiến chân tôi cũng biếng đi, phải bảo mẹ bế. Mẹ cũng hết cách, đành phải bế tôi xem quần áo. Lượn qua lượn lại, hình như lại quay lại bên cạnh cửa hàng bán cái áo bành tô lúc nãy.
Sau đó lại nghe thấy tiếng của Người tình, cuộc đối thoại là như thế này.
"Anh ơi, chị nhà kích cỡ thế nào ạ."
"Ngực, eo, mông lần lượt là 84, 62 và 86." Ông dừng lại một chút, "Ngực chắc là hơn 87 đi."
Người bán hàng sững sờ, mỉm cười, "Anh thực hiểu dáng người chị nhà."
"Đúng vậy."
Ai nha, sao Người tình lại nắm rõ số đo của mẹ vậy nhỉ? Mà mẹ lại chỉ có thể cho ra một kích cỡ đại khái chứ? Tôi không có gọi mẹ, mà là hỏi: "Mẹ, Người tình cũng chỉ là nhìn với sờ thôi mà sao Người tình lại biết nhiều như vậy?"
Mẹ ấp a ấp úng, giống như rối rắm thật lâu mới nói: "Ba có khả năng đặc biệt này."
Hiểu rồi, Người tình chắc chắn cũng biết về hình thể, tôi lập tức khẽ kêu: "Ba." Thật ra tôi muốn gọi Người tình, nhưng mà mẹ với Người tình đều không đồng ý, nói ra bên ngoài vẫn phải có tôn ti trật tự.
Người tình thấy tôi với mẹ thì có chút bất ngờ, lúc đó người bán hàng kia cũng đã đi tới, trong tay cầm theo một cái túi màu trắng to, bên trong phình phình, hình như là quần áo. Nhìn kỹ vào thì ôi chao sao lại là cái áo bành tô màu vàng sữa mà mẹ rất thích kia?
Người tình nhận túi đồ, nhéo nhéo mặt, hỏi mẹ, "Sao lại tới đây?"
Không đợi mẹ trả lời, tôi đã trả lời trước, "Mua quà sinh nhật cho ba."
Người tình khẽ cười, nụ cười tươi nhất tôi từng thấy. Có đôi khi tôi cũng đề nghị mẹ cho Người tình đi khám bệnh, mẹ hỏi vì sao? Tôi nói: "Dì Lý hay nói là mặt bị tê liệt nặng."
Vậy mà thấy mẹ tặng quà, cái bệnh mặt tê liệt này lại tự động khỏi hẳn.
Mẹ nhìn nhìn cái áo bành tô màu vàng nhạt trong tay tình nhân, ngại ngùng cười, khóe miệng như hoa lê nở. Tôi từng hỏi mẹ, vì sao cười như vậy?
Mẹ nói, lòng có tâm linh tương thông.
Nghe không hiểu. Cái gì gọi là tâm linh tương thông?
Nhưng tôi cảm thấy, nụ cười ngại ngùng kia của mẹ rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác hạnh phúc.
HOÀN