Bắc Tâm


Buổi sáng nọ Hạo Tinh đứng trước phần mộ của Nhất Minh trên tay là quyển nhật ký mà Nhất Minh đã viết khi còn sống.

Dường như Hạo Tinh đã khóc rất nhiều khi đọc những dòng chữ nặng trĩu, anh trĩu gối trước bia mộ than thở đủ điều với vẻ mặt không mấy khả quan hơn "Thật ra những lần trêu đùa ấy anh đã thầm thích em, anh không thể nào nói ra vì anh không thể nào đối diện với chính mình".

"Là vì sự hèn nhát của bản thân anh, không dám nói ra lời thích em nên em mới có những suy nghĩ không hay về anh như vậy".

"Nhật ký em viết về anh, viết em đã để ý đến anh lúc anh đã cứu mạng sống của em còn viết nó một cách rất hoa mỹ nhưng phần sau thì em lại viết ngược nó đi theo lời tiêu cực".

Anh ôm đầu tóc liên tục rào thét, những giọt nước mắt cũng tuôn ra không sao ngừng lại "bây giờ anh giải thích thì lịu em nghe hết được nó không?".

Hạo Tinh quyết định mang di ảnh của Nhất Minh đến tìm ba mẹ cậu một lần nữa hy vọng sẽ gặp được họ, đứng trước nhà một hồi lâu có một bà cụ sống gần đó gọi anh lại hỏi chuyện.


Lúc bây giờ Hạo Tinh mới biết được ba mẹ của Nhất Minh đã bị sát hại từ rất lâu.

Bà cụ còn cho hay em trai Nhất Hiếu được gửi đến một cô nhi viện.

Nghe bà cụ kể Hạo Tinh không sao chấp nhận được sự thật khủng khiếp đến thế mắt cậu bắt đầu ửng đỏ "bà cho cháu hỏi, vậy cô nhi viện mà Nhất Hiếu được nhận nuôi chỗ nào vậy bà".

Bà cụ lắc đầu "cũng chỉ nghe nói thôi, cũng không rõ lắm" thấy tấm đi ảnh phái sau bà cụ lại hỏi "cái đằng sau là gì vậy?".

Hạo Tinh đưa tay lấy bức ảnh ra cho bà xem, mắt bà mờ không thấy rõ bè hỏi "ảnh ai vậy cháu trông nó quen quá?".

"Nhất Minh đó bà" nước mắt bắt đầu lăng xuống theo lời nói của Anh "em ấy mất mấy tháng trước".


Bà cụ cũng sửng sốt khi nghe thấy "thằng bé này ngoan lắm nó còn hay giúp bà mấy chuyện lặt vặt, mọi người trong sớm hùa nhau ghét bỏ nó chỉ vì nó thích con trai Nhất Minh nó hay qua kể lể khóc lóc với bà, bà thương nó lắm".

Nghe đến đây trong lòng của Hạo Tinh lại day dứt vô cùng không sao kìm nén nổi đau trong lòng "cháu cũng thương em ấy lắm nhưng cháu thương sai cánh bà ơi, cháu nhút nhát không đủ can đảm đến nói với em ấy, lúc đó cháu cũng sợ nói ra sẽ bị bạn bè trêu ghẹo và làm tổn thương em ấy " Hạo Tinh bắt đầu run rẩy giọng nói cũng bắt đầu run run "bà cho cháu hỏi? Con trai với con trai yêu nhau nó khó vậy sao bà?".

Bà cụ lúc này ửng đỏ cả mặt vuốt ve Hạo Tinh rồi trả lời "nó không khó chỉ là khó ở cách nhìn nhận của mỗi người".

Tối hôm đó Hạo Tinh đã biết được cái chết của ba mẹ Nhất Minh và tại sao gia đình lại đối xử với Nhất Minh như thế.

Thì ra bấy lâu nay ba mẹ của Nhất Minh vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy, mỗi lần ông ván những đòn roi lên người cậu ông đều cảm thấy đau nhói, ba Nhất Minh thường khóc lén trong một góc phòng vì đã tự tay ván những đòn roi lên người con yêu quí của ông.

Trước cái hôm ông mang tất cả hành lý của Nhất Minh ra khỏi nhà ba Nhất Minh đã nhận được một tin nhắn đe doạ sẽ giết chết cả gia đình nên tối hôm đó mượn việc Nhất Minh muốn dọn ra ngoài mà tiện tay cứu lấy con trai mình Nhất Hiếu cũng đã được đưa cho một cô nhi viện trong tối hôm đó.

Lý đo là vì ông và mẹ Nhất Minh hoạt động trong một tổ chức kính vì cả hai đã không làm theo mệnh lệnh nên đã bị trục xuất và được thông báo sẽ bị ám sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận