"Ôi..."
Chàng thanh niên từ từ tỉnh lại, đầu vẫn đau ê ẩm.
Trước mắt là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây là đâu vậy?
Ủa...
Một vài ký ức xuất hiện.
Lục Minh, mười sáu tuổi, sinh viên của Học viện Kỹ thuật Nghề.
Đây chính là thân phận hiện giờ của anh.
"Thế mà lại xuyên không rồi."
Lục Minh xoa xoa đầu, một lúc sau anh mới có thể chấp nhận sự thật này.
Xem ra mình đã chết rồi...
Lục Minh cảm thấy hơi hoang mang.
Kiếp trước anh là một nhân viên lập trình quèn phải làm việc mười sáu tiếng mỗi ngày, còn phải đối mặt với những yêu cầu óc chó vô lý, không ngờ cuối cùng lại đột tử bên chiếc máy tính.
Anh nhớ rất rõ đêm cuối cùng ấy rất mệt, rất mệt...
Bởi vì tay quản lý sản phẩm đần độn kia đột nhiên thay đổi yêu cầu, hy vọng có thể thay đổi màu sắc giao diện trong app thông minh của bọn họ theo cảm xúc của người dùng.
Khi vui vẻ sẽ là màu hồng hạnh phúc.
Khu buồn bã sẽ là màu xanh u sầu.
Khi kích động sẽ là màu tím sục sôi.
...
Anh: "???"
Nếu như khi đó có một con dao ở trên bàn, ha ha.
Trong trí nhớ thì cuối cùng, anh bận rộn làm việc đến đêm khuya, đầu đau như búa bổ. Hình như mơ ước lớn nhất của anh là sáng hôm sau sẽ đánh tay quản lý sản phẩm kia một trận.
"Xem ra không có hy vọng rồi."
Lục Minh vô cùng tiếc nuối.
Thậm chí anh có những suy nghĩ đen tối, không biết sáng sớm hôm sau, khi tay quản lý sản phẩm bước vào, vỗ lên người anh rồi phát hiện cơ thể anh đã trở nên lạnh lẽo thì anh ta có sợ đến mức tè ra quần không nhỉ.
"Ha ha."
Lục Minh cười.
Đây được coi là dấu chấm hết cho cuộc đời nhân viên lập trình quèn của anh.
Những chuyện trong kiếp trước cũng dừng lại tại đây.
Người thân?
Không tồn tại.
Sức khỏe của cha mẹ anh không tốt, đã qua đời từ khi anh còn bé.
Bạn gái?
Ha ha.
Nhân viên lập trình lấy đâu ra bạn gái, trái lại, mấy tay quản lý sản phẩm làm bộ làm tịch kia cứ khoác lác khoe bản thân làm được những sản phẩm nào, hoặc khoe bạn gái gì gì đó suốt ngày...
A, tay quản lý sản phẩm chết tiệt!
Muốn đánh anh ta một trận quá!
Nếu có thể quay về, anh nhất định sẽ đánh anh ta một trận no đòn!
"Đợi đã!"
Lục Minh nhận ra cảm xúc của bản thân hơi sai sai.
Rõ ràng đã xuyên không đến đây và có được một cuộc sống mới, nếu như mục tiêu cuối cùng chỉ là quay về đánh tay quản lý sản phẩm đó một trận thì có phải quá tầm thường hay không?
"Phù..."
Lục Minh thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cứ để những chuyện trong kiếp trước bay theo gió thôi, bây giờ phải tính đến chuyện trước mắt đã.
Nghĩ đến đây, Lục Minh bèn bắt đầu quan sát căn phòng.
Căn phòng năm mét vuông và chỉ có một cái giường đơn be bé.
Lục Minh nhíu mày, căn phòng chật chội này khiến anh có những ký ức không tốt lắm, bởi vì lúc đầu anh cũng thuê một căn phòng xập xệ như thế ở gần trường Đại học Nhân dân.
"Sẽ không phải là..."
Lục Minh bỗng nhiên có linh cảm không tốt.
Roạt...
Một lượng ký ức lớn xuất hiện.
Lúc này anh mới phát hiện, toàn bộ ký ức của cơ thể này vẫn luôn ở đó, giống như một bộ phim về cuộc đời, anh có thể mở ra xem bất cứ lúc nào.
Lục Minh!
Năm nay mười sáu tuổi.
Sinh viên của Học viện Kỹ thuật Nghề!
Điều kiện gia đình tốt. Cha mẹ khỏe mạnh, còn có một chị gái, bản thân cũng được tiếp cận với nền giáo dục tốt, những điều kiện cơ bản đều ổn cả.
Vì sao lại thê thảm đến mức học ở Học viện Kỹ thuật?
À.
Người chị gái này quá tài năng!
Từ khi đi học đã càn quét tất cả, đạt được mọi giải nhất với năng lực của bản thân, sau khi bắt đầu tu luyện lại càng bỏ xa mọi người.
Ở chỗ của bọn họ, hầu như không ai có thể vượt qua.
Lục Minh bé nhỏ đã lớn lên dưới cái bóng khổng lồ đó, lần nào cậu bé cũng bị đem ra so sánh.
Đương nhiên, những vấn đề này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, khi Lục Minh nghĩ đến người chị này, anh có thể cảm nhận được một vài cảm xúc kỳ lạ của Lục Minh bé nhỏ, có ngưỡng mộ, tự ti, yêu thích, mờ mịt, nữ thần, mến mộ...
Khoan đã.
Hình như có gì đó không đúng.
Soạt!
Lục Minh lật đệm lên theo bản năng, bên dưới có một đống sách kỳ quái, nào là "Chị gái yêu tôi", "Chị gái tôi không thể phóng đãng như vậy", "Chị gái bá đạo cưỡng hôn tôi", "Hướng dẫn cua chị gái"...
Lục Minh:???
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng thấy bình thường.
Trẻ con mà...
Lục Minh an ủi bản thân, sau đó thấy có một đống giấy vệ sinh vo thành cục vứt ở trong thùng rác.
Trẻ con mà...
Lục Minh nghĩ vậy.
Có một người chị gái vừa xinh đẹp lại vừa tài năng như vậy, cậu bé có những suy nghĩ kỳ lạ cũng là điều bình thường, nhất là những cậu bé đang trong giai đoạn dậy thì.
Đương nhiên, Lục Minh bé nhỏ biết điều này là không đúng, thế nên đã quyết định lựa chọn chạy trốn.
Chạy trốn đến một thành phố xa xôi.
Cậu biết cả đời này không thể vượt qua chị gái mình ở nghề nghiệp chiến đấu, vì vậy quyết định lựa chọn trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài, nghĩ rằng nhỡ đâu có thể gây dựng danh tiếng.
Tương lai trở nên nổi bật cũng có thể giúp đỡ cho chị gái.
Kết quả...
Không cần nói cũng biết.
"Chuyên gia chế tạo thẻ bài?"
Lục Minh có chút mơ hồ, anh bắt đầu lật xem đoạn ký ức này.
Bởi vì năng lượng đất trời ở thế giới này rất dồi dào, vì thế có hàng nghìn hàng triệu nghề nghiệp tu luyện, ai cũng có thể tu luyện và lựa chọn nghề nghiệp tu luyện mà bản thân yêu thích.
Nhưng không thể nghi ngờ, giữa những nghề nghiệp tu luyện vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Có người thích cảm giác nhiệt huyết sục sôi, sử dụng nắm đấm để giải quyết.
Đó chính là sự lãng mạn của đàn ông.
Có người thích sự phóng khoáng, điều khiển pháp thuật.
Đây chính là sự theo đuổi về những điều huyền bí.
...
Còn chuyên gia chế tạo thẻ bài được coi một nghề nghiệp hỗ trợ khá ổn.
Nói một cách đơn giản, chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể phong ấn các năng lực, ảo cảnh, hình ảnh... vào trong những tấm thẻ trắng, sau đó chế tạo thành thẻ bài để thuận tiện cho việc sử dụng.
Về lý thuyết, nếu đủ mạnh thì anh có thể phong ấn được tất cả!
"Phong ấn tất cả?"
Lục Minh có cảm giác điều này rất siêu phàm.
Anh nhớ lại một vài ký ức có liên quan với việc này, ừm...
Chuyên gia chế tạo thẻ bài đều có một món đồ gọi là thẻ gốc, khi ai đó phóng ra một năng lực nào đó với thẻ gốc, tấm thẻ sẽ phong ấn năng lực này lại. Sau đó năng lực này sẽ được lưu vào trong tấm thẻ để thuận tiện cho việc sử dụng thông qua kỹ thuật của chuyên gia chế tạo thẻ bài.
"Việc này..."
Lục Minh trầm ngâm trong chốc lát: "Ghi đĩa CD?"
Cùng ngành nghề nè!
Dù sao cũng là ngành IT!
Mặc dù chuyên gia chế tạo thẻ bài không có sức chiến đấu, nhưng vẫn được xem là một nghề nghiệp hỗ trợ rất ổn.
Chỉ là...
Nói như thế nào nhỉ?
Sau khi Lục Minh bé nhỏ được Học viện Kỹ thuật khai sáng, cậu đã tham gia chương trình "Huấn luyện chuyên nghiệp" do học viện tổ chức và trở thành một thành viên chân chính của hội làm công bán sức lao động chân chính, làm nhiều mà chẳng kiếm được bao nhiêu.
Kỹ thuật chế tạo thẻ bài duy nhất mà cậu nắm được chính là thẻ năng lượng một sao.
Bởi vì năng lượng có trong đá năng lượng không ổn định, trị số cũng không cố định, lại không tiện mang theo, vì thế chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể phong ấn năng lượng của đá năng lượng vào trong thẻ trắng, trở thành thẻ năng lượng.
Một tiếng làm được một tấm thẻ, một ngày có thể làm được hai mươi tấm, mỗi tấm sẽ kiếm được năm tệ, một ngày là một trăm tệ.
Số lượng nhiều vẫn đủ sống.
Không cần lo về doanh số.
"Bình tĩnh!"
"Nhất định phải bình tĩnh!"
Bàn tay của Lục Minh hơi run rẩy.
Anh loáng thoáng nhớ lại trải nghiệm khi tham gia lớp huấn luyện nào đó rồi trở thành nhân viên lập trình Java ở kiếp trước, không ngờ Lục Minh bé nhỏ cũng trải qua những việc như vậy.
Bẫy à?!
Anh xem tiếp ký ức sau đó.
Mặc dù cuộc sống của Lục Minh bé nhỏ hơi phiền não một chút, nhưng cũng gọi là ổn định, mãi cho đến một ngày nào đó, người chị gái thiên tài của cậu bé muốn ghé qua thăm khiến Lục Minh bé nhỏ sợ hãi.
Vì không muốn bị mất mặt!
Vì muốn giữ lại chút danh dự của một cậu thanh niên ở trước mặt chị gái!
Để chứng minh bản thân sống ở đây khá tốt, vì vậy Lục Minh bé nhỏ đã làm một việc mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được.
Vay tiền!
Cậu vay tiền để mở một cửa hàng chế tạo thẻ, trở thành một ông chủ nhỏ!
Còn là thể loại vay khỏa thân!
Cầm thẻ căn cước của mình rồi chụp ảnh khỏa thân để làm điều kiện vay!
Bởi vì Lục Minh bé nhỏ thanh tú giống chị gái của mình, vì vậy cậu bé đã mua một bộ tóc giả, mặc quần áo của con gái, chụp vài tấm ảnh chân dung nửa người để tiến hành vay nặng lãi.
Lục Minh: "???"
Bà nó chứ!
Những đứa bé ở thế giới khác đều kỳ lạ như vậy sao?!
Kết quả...
Không nói chắc mọi người cũng biết.
Chị gái đến nơi, thấy Lục Minh bé nhỏ sống khá tốt nên lại quay về.
Rất bình thản.
Thậm chí chẳng thèm nói một câu "tốt đấy".
Dù sao ở trình độ của cô ấy, công việc của Lục Minh bé nhỏ vốn chỉ là trò trẻ con, nhưng cũng vì nó mà Lục Minh bước vào những ngày tháng vô cùng cực khổ, hằng ngày phải trả tiền lãi cho khoản vay nặng lãi kia.
Có điều...
Trình độ chế tạo thẻ của Lục Minh bé nhỏ quá thấp, chỉ có thể bán được loại thẻ năng lượng, thế nên doanh số của cửa hàng hầu như là con số không, chẳng mấy chốc đến cả tiền lãi cũng không thể trả nổi.
"Quả nhiên đã xảy ra chuyện."
Lục Minh thở dài.
Hầu như tất cả những người vay nặng lãi đều có chung một kết quả.
Anh không cần nghĩ cũng đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì, và có thể đoán được vì sao bản thân anh lại xuyên không đến đây.
Rất đơn giản.
Hiển nhiên Lục Minh bé nhỏ đã chết rồi.
Lục Minh tiếp tục xem đoạn ký ức phía sau.
Quả nhiên.
Công ty cho sinh viên vay nặng lãi kia nhanh chóng tìm đến tận nơi, bắt Lục Minh bé nhỏ bán thân, sau đó, không ngoài dự liệu, bọn họ phát hiện ra giới tính thật của Lục Minh bé nhỏ. Thế là cậu bị đánh một trận nhừ tử rồi bị ném ra ngoài, yêu cầu phải trả hết nợ trong vòng một tháng, nếu không sẽ đưa cậu đến gặp những vị khách có sở thích đặc biệt.
Lục Minh bé nhỏ sợ hãi, sau khi trở về, cậu bắt đầu làm việc điên cuồng.
Một ngày chế tạo hai mươi hai tấm thẻ, và chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ!
Nửa tháng sau.
Đột tử.
Lục Minh: "???"
Bà nó chứ!
Không phải bị công ty cho vay đánh chết sao?!
Đột tử là cái quỷ gì vậy?!
Lục Minh cảm thấy thế giới này có thù với anh.
Thật sự.
Kiếp trước là một nhân viên lập trình quèn bị đột tử thì thôi đi, cậu bé này cũng vì làm việc quá độ dẫn đến đột tử là sao? Lục Minh cảm giác trong lòng rất uất ức.
Là của cậu nhóc kia sao?
Hay chính bản thân anh?
Hừ.
Trong tay có ưu thế như vậy mà lại đánh mất hết...
Có một người chị tốt như thế, nếu bồi dưỡng từ nhỏ, à, không đúng, nếu bám theo chị từ nhỏ, không chừng đã được ăn sung mặc sướng từ lâu rồi.
Nhưng mà...
"Lòng tự trọng của con trai."
Lục Minh cảm thán.
Hiển nhiên, Lục Minh bé nhỏ chết bởi vì lòng tự ái của chính mình.
Trên thực tế, nếu cậu bé nói với chị gái hoặc cha mẹ mình một câu thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Nhưng những cậu bé trong thời kỳ trưởng thành không phải đều như thế này sao?
Mình của ngày xưa...
Ha.
"Cũng rất tốt mà."
Lục Minh suy nghĩ một lúc.
Hiển nhiên cậu nhóc này vẫn luôn hành hạ bản thân.
Có một người chị gái như vậy chắc sẽ không bao giờ ngóc đầu lên nổi, nhất là cậu bé còn mến mộ chị gái của mình thì càng kinh khủng hơn, đến kiếp sau cũng không ngóc đầu lên được.
Ra đi cũng tốt.
Song, cậu bé ra đi một cách nhẹ nhàng, nhưng để lại cho Lục Minh một đống vấn đề không nhỏ.
Lục Minh đứng dậy mở cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ ra.
Bên ngoài là một căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ, hai bên là tủ kính thủy tinh trong suốt, bên trong có một vài dụng cụ mà anh chưa từng thấy, trong những chiếc hộp tinh xảo là một loạt thẻ bài cực chất.
Sạch sẽ.
Gọn gàng.
Đối lập hoàn toàn với căn phòng ngủ bừa bộn kia.
Đây chính là cửa hàng do cậu bé dùng mạng sống của mình để đổi lấy.
Lục Minh đi tới mở cánh cửa chính ra, khoảnh khắc ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng, dường như cả thế giới đều trở nên tươi sáng.
Những tòa nhà chọc trời.
Dòng người nhộn nhịp.
Xe cộ qua lại tấp nập.
Bầu không khí trong lành của buổi sáng.
Lục Minh hít một hơi thật sâu, dường như tất cả phiền não đều biến mất.
Đây... mới là thế giới mà anh xuyên không đến!
Đây... mới là khởi đầu cho hành trình xuyên không của anh!
"Thế giới này, tôi đến rồi."
Lục Minh quyết định dùng một câu nói để tạm biệt tất cả mọi thứ trong kiếp trước và chào đón thế giới mới...
"Hello world!"